Đào thị tuy là không quen nhìn ba mẫu tử La thị, luôn
hoài nghi các nàng tới phá hư chuyện, nhưng cũng không thể đuổi đi, đành phải
nhiệt tình chiêu đãi, chỉ sai người ngầm trông chừng thật kỹ. Văn thị cùng Bạch
thị thoáng ngồi một lát, liền bảo mình có việc, phải đi trước, chỉ còn La thị
cùng cặp song sinh còn ngồi ăn trái cây uống trà, thần thái tự nhiên cùng Lâm
gia nữ quyến vui đùa, nói cười oanh yến.
Lâm Cẩn Dung cũng không để tâm, tùy ý các nàng thích
làm gì thì làm.
Mới đến giờ Tỵ, chợt nghe bên ngoài có người cười nói:
“Thúc giục trang, thúc giục trang!”
Vì thế Đào thị ra cửa tiếp đón, mọi người đều cùng ra
ngoài xem náo nhiệt, Lâm Cẩn Dung bộ dáng e lệ, ngồi ở bên cửa sổ cúi đầu đọc
sách. Lâm Lục cùng Lâm Thất ngồi bất động, thấy trong phòng không có người hai
người liền trao đổi ánh mắt. Lâm Lục đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung,
thấp giọng nói: “Tứ tỷ, tuy rằng tỷ cùng Tam thẩm nương bất nhân bất nghĩa,
nhưng đừng nghĩ rằng sự tình lần trước là chúng ta làm, mặc kệ tỷ tin hay không
tin, nhưng không phải là chúng ta.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười: “Ta bất
nhân bất nghĩa? Muội đến nay đều cho rằng ta bất nhân bất nghĩa sao? Muội đến
nay còn nghĩ rằng đây là lỗi của người khác sao? Muội nếu thật sự có bản lĩnh
giành cửa hôn nhân này tới tay, ta đây cũng đành thôi, nhưng muội không có bản
sự, cũng đừng ở trước mặt ta nói những lời này! Có phải các muội làm hay không,
không phải do muội nói không phải, hay ta tin hay không tin, mà là tổ phụ trong
lòng đều biết, tương lai hết thảy đều có định luận! Nếu ta từ trong miệng muội
còn nghe thấy những lời khó nghe như ta và nương ta bất nhân bất nghĩa linh
tinh, muội cũng đừng trách ta làm muội mất mặt! Muội nếu muốn bị đánh, cứ đến
thử xem! Nhìn xem tổ phụ cùng tổ mẫu sẽ như thế nào? Có muốn thử không?”
Lâm Cẩn Dung thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức bọn người
Tử Nhu, Lục Bình đứng ở cách đó không xa cũng không nghe thấy, tươi cười thực
ngọt, ngọt đến mức người chung quanh nhìn thấy đều nghĩ rằng nàng và Lâm Lục
hai tỷ muội đang tâm sự thân thiết.
Nhưng Lâm Lục cũng rất rõ ràng, nàng tuyệt đối không
phải cùng mình nói cười. Lâm Lục theo bản năng đứng dậy, lui về phía sau hai
bước, đứng ở nơi tự nhận là an toàn, kinh ngạc mà tức giận nhìn chằm chằm Lâm
Cẩn Dung hỏi: “Tứ tỷ, sao tỷ lại thành bộ dạng này?”
Lâm Cẩn Dung vẫn đang cười, thanh âm lại đề cao: “Lục
muội, ta thành bộ dáng gì chứ? Chẳng lẽ không nguyện ý để muội chỉ vào mũi
mắng, thì không phải là ta hay sao? Lục muội, chúng ta đã lớn rồi, cũng không
còn giống như ngày bé không hiểu chuyện nữa. Lần này ta không cùng muội so đo,
ngày sau tỷ muội chúng ta gả đi, còn nên dựa vào lẫn nhau, không biết được khi
nào thì ai sẽ cầu ai đâu.”
Nhất thời vài nha hoàn ma ma canh giữ ở trong phòng
đều hướng bên này nhìn lại, ánh mắt khác nhau, Lâm Lục nghẹn khuất, nhưng cũng
không dám phản bác. Đây là cái bẫy mang lời lẽ chính nghĩa, nàng chỉ cần có
hành vi hay lời nói hơi chút không đúng, sẽ diễn biến thành chuyện nàng tới cửa
gây hấn. Được rồi, không gặp ba ngày đã phải thay đổi cách nhìn, bất hòa với
Lâm Cẩn Dung trong hai ba năm, trong lúc lơ đãng, Lâm Cẩn Dung đã trở thành một
nhân vật lợi hại, không bao giờ còn là người thành thật đắn đo, chịu nén giận,
nếu có bị bức bách cũng không biết cách phản kích như trước nữa.
Đối với một phòng đủ loại ánh mắt đánh giá ngờ vực vô
căn cứ, Lâm Lục cảm thấy vô cùng thất bại, nhưng cũng chỉ biết nghẹn khí, ý bảo
Lâm Thất đã muốn đứng lên lại ngồi xuống, ôn tồn nói: “Tứ tỷ hiểu lầm rồi, ta
đúng là sợ tỷ hiểu lầm……”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta sẽ
không hiểu lầm.”
Sẽ không hiểu lầm? Lâm Lục nghẹn khí đi trở về bên
cạnh Lâm Thất ngồi xuống, hai người trầm mặc ngồi một lát, thấy không thú vị,
đơn giản đứng dậy cáo từ. Lâm Cẩn Dung giống như đã quên chuyện vừa rồi, cười
tủm tỉm lưu các nàng lại ngồi trong chốc lát, hai người nhìn tươi cười dối trá
của nàng, chán ghét đến mức nội thương, sao có thể ở lại? Cũng không quay đầu
bước nhanh ra cửa.
Lâm Cẩn Dung cũng không để tâm, tiếp tục cúi đầu đọc
sách, giả bộ im lặng ngượng ngùng.
Thấy nàng im lặng trầm ổn, hoàn toàn vô sự, trong
phòng các ma ma nha hoàn đều thu hồi ánh mắt.
Việc này nửa che nửa hở, ẩn ẩn hiện hiện, có thể phát
huy tốt, sẽ có người kể lại chuyện này với Lâm lão thái thái. Thời khắc mấu
chốt, không thể có sai lầm, Lâm lão thái thái gọi Thanh Lê tới hỏi, tỏ vẻ quan
tâm công bằng, cũng thuận tiện cảnh cáo duy trì trật tự, Lâm Cẩn Dung cười tủm
tỉm hoàn trả một câu: “Không thể nào. Nhìn lầm rồi.”
Thanh Lê liền cười: “Tiểu thư là người phúc hậu.”
Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh lên khóe môi, ngược lại đưa một
hà bao cho Thanh Lê: “Thanh Lê tỷ tỷ, từ trước đến nay đều nhờ ngươi chăm sóc.”
Thanh Lê cúi đầu cười, cũng không chối từ: “Nô tỳ chúc
mừng tiểu thư, mọi sự như ý.”
Ngày này, trong vật phẩm thúc giục trang Lục gia đưa
tới có hoa kế tiêu kim khăn voan, hoa phiến của tân lang, tân nương, tiền quả,
phấn hoa các loại, cực kỳ phong phú, không chỉ là Đào thị cùng Lâm Tam lão gia
cảm thấy mát mặt, ngay cả Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái cũng cảm thấy
phong quang thể diện.
Người bình tĩnh nhất là Lâm Cẩn Dung, nàng im lặng sắm
vai nhân vật của mình, đều thân thiết trả lời khi phải trả lời, thời điểm không
muốn trả lời đều giả bộ ngượng ngùng. Vì thế nàng cũng là người nhẹ nhõm nhất.
Chạng vạng, có người từ bên ngoài tặng một hộp gỗ nhỏ,
trong đó có đựng một dây kết ngọc bội tiểu kim như ý giản dị tự nhiên, chưa
từng được khảm châu ngọc, để đeo bên hông váy. Chính là Lâm Thế Toàn đưa lễ,
nói là lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt, chính là đưa đến Bình Tể tự để khai quang,
vừa mới cầm về không bao lâu.
Thứ này, đối với Lâm Cẩn Dung mà nói, so với rất nhiều
món đồ khác đều trân quý hơn hẳn. Nàng cường điệu đem trang sức nho nhỏ này thu
vào trong rương, còn thật sự khóa kỹ, như cũ đem chìa khóa cất vào bên người.
“Tứ tỷ, tỷ vì sao phải tự mình giữ chìa khóa?” Lâm
Thận Chi đứng ở bên cạnh, trên mặt đều là khó hiểu. Từ Lâm lão thái thái đến
Đào thị, lại từ Đào thị đến Lâm Cẩn Âm, hắn chưa từng thấy qua nữ quyến là chủ
tử nào lại tự giữ chìa khóa cả, trừ bỏ Bình thị.
Khi Bình thị vừa mới gả vào cửa, một ngày cùng Lâm gia
chúng thiếu phu nhân nói chuyện vui đùa, trên đường khi ra lệnh cho nha hoàn
trở về lấy mấy thứ, từ trong tay áo lấy ra khăn lụa, bên cạnh khăn lụa làm rơi
một chuỗi chìa khóa chói lọi, bị Lâm gia hạ nhân ngầm châm chọc Ngũ thiếu phu
nhân quần áo nếu bị rách, nhất định là tay áo sẽ bị rách trước. Bình thị bị chê
cười đến xấu hổ, giận dữ muốn chết, ngày thứ hai chuỗi chìa khóa kia được nha
hoàn bên người cầm giữ.
Chuyện này tất nhiên không truyền đến tai Lâm Thận
Chi, Lâm Thận Chi tuy rằng không để trong lòng, nhưng cũng cảm thấy Bình thị có
chút nhỏ nhặt. Chưa từng nghĩ, hắn hôm nay lại tận mắt thấy Lâm Cẩn Dung cũng như
vậy. Tuy rằng không nhiều lắm, chỉ hai chiếc chìa khóa, nhưng rốt cuộc vẫn là
chìa khóa, không phải nên đưa Lệ Chi bảo quản sao?
Lâm Cẩn Dung tươi cười có chút cứng ngắc: “Chìa khóa
này đặc biệt trọng yếu.” Không có chúng nó nàng ngủ không được, hơn nữa quả
nhiên cũng rất trọng yếu.
Lâm Thận Chi cau mày, mang bộ dạng người lớn đi đến
trước mặt Lâm Cẩn Dung ngồi xuống, nói: “Một khi đã như vậy, vậy cất giữ thật
kỹ, đừng để cho người khác thấy sẽ chê cười tỷ. Ta không muốn tỷ bị chê cười,
bị bắt nạt giống như Ngũ tẩu vậy.”
Nhìn Lâm Thận Chi biểu tình thận trọng lại nghiêm túc,
Lâm Cẩn Dung thình lình có chút cảm động, nàng nhịn không được nhếch lên khóe
môi: “Như vậy Thận Chi, nếu ta bị người cười, bị người bắt nạt thì sao? Đệ sẽ
làm gì?”
Lâm Thận Chi không chút do dự nói: “Ta sẽ giúp tỷ.”
“A, nhưng mà đệ còn nhỏ như vậy.”
“Ta sẽ lớn lên, năm nay so với năm trước ta đã cao hơn
rất nhiều.” Lâm Thận Chi lập tức đứng dậy, kiễng chân cùng với Lâm Cẩn Dung so
chiều cao: “Nhìn đi, ta đã cao đến bả vai của tỷ.”
Lâm Cẩn Dung làm bộ không nhìn thấy hắn kiễng chân,
đáp: “Đúng vậy, sang năm sẽ cao hơn ta a.”
Lâm Thận Chi đỏ mặt: “Chắc vẫn chưa được, phải thêm
vài năm nữa.” Sau đó hạ mũi chân xuống nói: “Tóm lại ta sẽ che chở tỷ cùng
nương, còn có Tam tỷ.”
Lâm Cẩn Dung không biết mệt tiếp tục trêu hắn: “Tuy
rằng đệ trưởng thành, nhưng nếu người ta so với đệ lợi hại hơn, so với đệ có
quyền thế hơn thì phải làm sao bây giờ? Ví dụ như, nếu Lục Nhị ca đỗ tiến sĩ,
hắn bắt nạt ta, vậy đệ sẽ làm gì?”
Lâm Thận Chi vô cùng nghiêm túc nói: “Hắn sẽ không!
Hắn đã đáp ứng với ta nhất định sẽ đối tốt với tỷ.”
Hài tử này…… Lâm Cẩn Dung nhìn hắn ánh mắt càng ôn
nhu: “Lúc này là không a, vậy nếu tương lai hắn thay đổi thì sao?”
Có tấm gương Lâm Tam lão gia ở đây, Lâm Thận Chi rất
nhanh đã nghĩ đến một khả năng khác, khó xử sờ sờ đầu: “Đúng nha, tiên sinh nói
lòng người là hay thay đổi nhất.” Nghĩ đến Lục Giam có thể sẽ trở nên giống như
Lâm Tam lão gia, hắn phiền chán nói: “Dù sao ta sẽ đọc sách cho tốt, cũng làm tiến
sĩ là được. Ta làm quan, sẽ không còn ai dám bắt nạt tỷ.”
Lâm Cẩn Dung vươn một bàn tay cùng hắn vỗ tay hoan
nghênh: “Đệ nhớ kỹ lời đệ nói đó! Từ hôm nay trở đi, đệ đã trưởng thành, đệ
chính là nam tử hán, ta xuất giá, đệ phải đưa ta đi, về nhà, đệ phải chiếu cố
nương thật tốt. Đọc sách cho ngoan, cũng học cách làm người.”
Lâm Thận Chi vang dội cùng nàng đập tay, đột nhiên
liền đỏ mắt: “Tứ tỷ, ta không nỡ xa tỷ……” Rồi không thể nhịn xuống, nước mắt
liền chảy ra.
Lâm Cẩn Dung vội lau lệ cho hắn, ôn nhu nói: “Ta lại
không đi xa giống như Tam tỷ tỷ, đệ học xong tùy thời đều có thể đến thăm ta.”
Mùng 9 tháng 2, Chu thị cũng các phu thê trong tộc Lâm
gia, tử nữ song toàn, gia cảnh dư dả mang theo người chậm rãi đem đồ cưới của
Lâm Cẩn Dung đưa tới Lục gia, treo trướng mạn, trải đệm. Trang trí phòng xong,
để lại Cung ma ma cùng Lệ Chi, Quế Viên trông coi tân phòng, không được để
người ngoài bước vào.
Một đêm này, Lâm Cẩn Dung cắn chặt răng, ở trên giường
lăn qua lộn lại, mãi đến nửa đêm cũng chưa ngủ, nàng thấy có lẽ bởi vì không có
Lệ Chi tại bên người, lại thấy Anh Đào trải giường chiếu chưa tốt, còn thấy cơm
chiều không được ngon miệng, thời tiết hơi lạnh, bồn đựng nước lại quá nóng.
Tóm lại đủ loại cảm giác không thoải mái, khó khăn đi vào giấc ngủ, nhưng vẫn
nằm mơ. Trong mộng mọi việc ngạc nhiên cổ quái đều có, nàng rõ ràng biết chính
mình đang nằm mơ, nhưng vẫn không thể tỉnh lại.
Quế ma ma lo lắng nhẹ nhàng đẩy Lâm Cẩn Dung đang nhắm
mắt ngủ, nghiến răng nghiến lợi, gắt gao cau mày: “Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh dậy
đi, đã hừng đông, nên tắm rửa thôi. Nếu không dậy sẽ trễ giờ.”
Lâm Cẩn Dung mệt mỏi mở to mắt, cảm thấy toàn thân cao
thấp đau đớn vô lực giống như bị xe ngựa nghiền qua vậy. Nàng kinh ngạc nhìn
ngọn đèn vẫn còn thắp sáng ngời, nhìn Quế ma ma, Anh Đào, Đậu Nhi và đám người
Xuân Nha cùng Hạ Diệp tới để hỗ trợ đứng ở trong phòng, nhẹ nhàng thở ra một
hơi, ngồi dậy, đẩy tay Quế ma ma vươn ra định thử nhiệt độ cơ thể nàng: “Ta
không sao. Chuẩn bị đi.”