Hành vi của Mai Bảo Thanh giống như điều bí ẩn, Lục
Giam không tìm hiểu ra được gì, Lâm Cẩn Dung cũng vậy, Trương San nương đánh
giá về Mai Bảo Thanh: “Hắn sao, là người không biết nương tay a, hắn rốt cuộc
có bao nhiêu tiền, mọi người đều không thể biết được, chính là đoán hắn nhất
định vô cùng vô cùng có nhiều tiền.”
Tiền nhiều hơn sẽ bị người ta cắn tay. Đây là chân lý.
Trong cửa hàng của Mai Bảo Thanh, côn đồ tầm thường thật sự không dám đến tìm
phiền toái, nhưng nếu hắn trêu chọc phải thế lực lớn, một khi tìm tới hắn, đó
là vĩnh viễn phiền toái. Cho nên Mai Bảo Thanh đem thân muội tử duy nhất đưa
vào trong vương phủ cũng tốt, nơi nơi kết giao, muốn kết giao với người như Lục
Giam cũng tốt, đều chỉ là vì tự bảo vệ mình. Nếu chỉ giới hạn trong hình thức
kết giao này, không xa không gần, đối với Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam mà nói, kỳ
thật không có bao nhiêu ảnh hưởng, sợ là hắn có ý đồ khác.
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ mười ngày qua, không thấy Mai
Bảo Thanh có động tĩnh gì tiếp theo, đành phải bỏ việc này sang một bên. Mà lúc
này thư nhà ở Bình Châu được gửi đến. Lâm Cẩn Dung xem xong thư của Lâm Ngọc
Trân, không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này mới biết nhớ tới nàng đây, nàng
giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thái dương cao cao bắt tại phía chân trời,
trên tường viện phản xạ bạch quang, sóng nhiệt một trận lại một trận thổi vào
trong phòng, chỉ ngồi yên một chỗ, cho dù là mặc sa y cực kỳ mỏng manh, thoáng
động đậy, cũng sẽ nóng đổ mồ hôi.
Loại thời tiết này bảo nàng mang theo Nghị Lang mới
hơn hai tháng xuất môn, có thể nghĩ đến trên đường sẽ phát sinh tình huống gì
hay không. Nàng cũng đành thôi, nhưng còn Nghị Lang thì sao? Lâm Cẩn Dung quay
đầu nhìn Nghị Lang nằm ở trong nôi y y nha nha đáp lời Đậu Nhi đang trêu đùa,
một cỗ oán khí sinh ra. Hận Lục Giam không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt,
đem chuyện này nhanh chóng giải quyết.
Khó khăn đợi tới giờ thân, tính toán Lục Giam sắp trở
về nhà, Anh Đào tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, Nhị gia sai người về nói, có
người mời hắn ăn cơm, đại để sẽ trở về thật sự trễ, thỉnh người không cần chờ
hắn, nghỉ ngơi trước.”
Lâm Cẩn Dung không thở ra hơi chỉ có thể chịu đựng:
“Nói cho người gác cổng, nếu là Nhị gia trở về, mặc kệ trễ thế nào, đều bảo hắn
tới chỗ ta.”
Anh Đào đáp ứng lui ra, Lâm Cẩn Dung lại cầm lấy thư
của Lâm Ngọc Trân nhìn kỹ lại một hồi, Lâm Ngọc Trân rốt cuộc xuất thân thư
hương dòng dõi, từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, chữ viết ngữ khí viết trong thư
cũng chu toàn, theo hiếu đạo, tưởng niệm, đáng thương, vài lợi ích đều được lôi
ra để khuyên Lục Giam cùng nàng, nhưng đó đều là thứ yếu, chính yếu là Lâm Ngọc
Trân không thể nhờ Lục lão ông ra mặt, Lục lão ông thân thể không tốt, tùy thời
có thể tạ thế, thập phần khát vọng có thể gặp Nghị Lang một lần.
Lục lão ông bệnh nặng, tình huống trong Lục phủ thập
phần phức tạp, Lâm Ngọc Trân quả bất địch chúng, ngày ngày khổ sở, những chuyện
này đều được viết rõ ràng trong thư của Phương Trúc gửi đến đây, đều có lý hơn
nhiều so với chữ “Hiếu” kia. Làm tiểu bối, đặc biệt là Lục Giam như vậy – đối
với một lão nhân bệnh năng như Lục lão ông thành toàn một tâm nguyện nho nhỏ là
không sai, cũng hẳn là nên vậy. Đây là hiếu đạo, phải vâng theo.
Nhưng rất nhiều thời điểm, đạo lý rõ ràng cùng với
việc tự mình chấp nhận lại là hai việc hoàn toàn khác nhau, Lâm Cẩn Dung rất rõ
ràng Lục lão ông ở trong cảm nhận của Lục Giam có bao nhiêu phân lượng, nàng
muốn biết, Lục Giam sẽ lựa chọn thế nào. Nàng nhớ tới tình cảnh lúc ở Giang
thần miếu, một loại cảm xúc đã lâu không thấy như thủy triều đánh úp lại.
Lục Giam gần vào lúc canh ba mới trở về nhà, vừa mới
vào cửa đã bị người gác cổng ngăn lại: “Nhị gia, thiếu phu nhân thỉnh người trở
về thì tới chính viện.”
Lục Giam nhìn xem sắc trời đã khuya. Lâm Cẩn Dung rất
ít khi sai người đặc biệt công đạo hắn như vậy, hơn phân nửa chính là có chính
sự. Hắn cố gắng ngăn chặn cảm giác say đang dâng lên, tận lực nhanh đi tới
chính viện, quả nhiên trong phòng còn sáng đèn, hắn mới xuất hiện ở hành lang,
đám người Anh Đào đã lên tiếng thông tri cho Lâm Cẩn Dung trong phòng biết rồi
đưa lên canh giải rượu cùng nước ấm.
“A Dung, chuyện gì?” Lục Giam thấy Lâm Cẩn Dung trầm
mặc khác thường, hắn đã có thói quen sau khi về nhà, Lâm Cẩn Dung sẽ dùng lời
nói nhỏ nhẹ đem việc vặt một ngày chậm rãi kể lại cho hắn nghe, Nghị Lang thế
nào, ai lại đây bái phỏng, nàng đáp ứng ai mời đi đâu chơi, có việc gì vui, ma
ma cách vách lại nháo loạn mâu thuẫn cái gì, làm đồ ăn ngon đợi hắn, hắn không
quen với sự trầm mặc như vậy.
Lâm Cẩn Dung đem thư của Lâm Ngọc Trân đưa cho hắn,
một câu cũng không muốn nói.
Lục Giam ngay cả khi uống hơi nhiều, cũng biết nàng
tâm tình không tốt, lúc tiếp nhận thư, nhận ra là bút tích của Lâm Ngọc Trân,
không khỏi đột nhiên cả kinh, rượu liền tỉnh một nửa, chỉ sở là tin tức bất
hạnh, run run bắt tay vào mở ra xem, lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, rồi
lại phiền não nhíu lại.
Lâm Cẩn Dung im lặng nhìn hắn, không nói được một lời.
Lục Giam nâng mắt lên nhìn Lâm Cẩn Dung, chống lại một
đôi mắt sâu thẳm, trong ánh mắt hàm chứa một loại cảm xúc hắn không hiểu, giống
như là mang theo chút cười lạnh dò xét, lại giống như là ôm chút hy vọng, hắn
có chút khó xử: “A Dung.”
Lâm Cẩn Dung không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn,
chờ hắn nói xong.
Lục Giam không thích vẻ mặt này của Lâm Cẩn Dung, hắn
muốn cùng nàng thương lượng, tìm kiếm một biện pháp hữu hiệu giải quyết chuyện
này, mà không phải bị nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn ngó. Hắn thực khó xử. Thời
tiết nóng nực hắn biết rõ, Lâm Cẩn Dung mới chỉ vừa khôi phục thể lực, Nghị
Lang còn quá nhỏ, nếu xuất môn, không có hắn che chở, thật là không thể khiến
người ta yên tâm. Vạn nhất…… Hắn rùng mình, âm thầm xì một tiếng khinh miệt.
Nhưng mà, tổ phụ đối với hắn ân trọng như núi, trong
lúc hắn mê mang nhất, bất lực nhất luôn làm chỗ dựa cho hắn, dạy hắn đi đường,
một lần lại một lần cổ vũ hắn, một lần lại một lần cho hắn cơ hội, hiện giờ tổ
phụ đã già cả, thân thể suy yếu, tùy thời có thể biến mất khỏi cõi đời này, chỉ
có một tâm nguyện nho nhỏ như thế, chính là muốn gặp mặt tằng tôn kỳ vọng đã
lâu này một lần, vẫn là xuất phát từ cốt nhục thân tình. Hắn có thể không đáp
ứng sao? Hắn nhẫn tâm sao? Nếu nguyện vọng này của Lục lão ông không thể thực
hiện, chỉ sợ hắn sẽ áy náy cả đời.
Suy nghĩ của Lâm Cẩn Dung hiển nhiên là không giống
với hắn, so sánh với tâm nguyện của Lục lão ông, nàng hiển nhiên càng chú ý tới
sức khỏe của Nghị Lang hơn, càng đau lòng Nghị Lang hơn. Có thể lý giải, nhưng
bọn họ không thể tìm được kế sách vẹn toàn. Ở đây không bị gia sự quấy nhiễu,
thoải mái đã hơn một năm, Lục Giam lại một lần nữa cảm thấy thế khó xử, chỉ có
thể ngậm miệng không nói.
Ánh nến nhẹ nhàng nhảy lên, chiếu vào đáy mắt Lục Giam
một mảnh sầu khổ. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng hít một hơi: “Mẫn Hành thấy thế nào?”
Nếu Lục Giam không quyết định, nàng sẽ không đồng ý, nàng sẽ không đồng ý để
cho Nghị Lang nàng tân tân khổ khổ sinh dưỡng rơi vào hoàn cảnh như vậy, một
lần cũng không được, cho nên nàng sẽ không thuận theo hắn. Giữa Lục lão ông
cùng Nghị Lang, nàng sẽ chỉ chọn Nghị Lang.
Nếu đường gần một chút thì tốt rồi, nếu Nghị Lang lại
lớn hơn một chút thì tốt rồi, nếu…… Nhưng nhân sinh căn bản không có chữ nếu
như vậy, ảo tưởng là ảo tưởng, nên đối mặt thì phải đối mặt, Lục Giam phiền não
nói: “A Dung, tổ phụ người……”
Lâm Cẩn Dung trong mắt ánh sáng lóe lóe, dần dần ảm
đạm: “Tổ phụ đối đãi với chàng ân trọng như núi.” Nàng đã biết sự lựa chọn của
hắn.
Lục Giam gật đầu: “Đúng thế.” Nếu không phải Lục lão
ông luôn luôn chống đỡ phía sau hắn, hắn sẽ không có cuộc sống như hiện nay, bao
gồm cả Lâm Cẩn Dung, cũng là Lục lão ông vì hắn tranh thủ, hắn còn chưa kịp làm
tròn hiếu đạo, hắn không có lý do gì mà không hoàn thành tâm nguyện của Lục lão
ông. Hắn do dự suy nghĩ, nếu chờ thời tiết mát mẻ hơn một chút, trên đường đi
chậm một chút, thỏa đáng chiếu cố mẫu tử các nàng, có lẽ không có trở ngại gì
chăng?
Hắn vừa định mở miệng, Lâm Cẩn Dung cũng đã đứng dậy,
dùng một loại khẩu khí không cho cãi lại nói: “Ta không sợ chịu khổ, ta cũng
thực nguyện ý tẫn hiếu, giữ thanh danh tốt, nhưng Nghị Lang của ta, hắn còn quá
nhỏ. Thời tiết thế này, để hắn đi đường xa như vậy, ta luyến tiếc, cũng không
nguyện ý mạo hiểm. Cho nên ta sẽ không đồng ý.” Trăm điều luôn đặt chữ Hiếu lên
đầu, nếu là năm đó, nàng mặc dù là đau lòng, nếu không nhẫn nhịn, đại để cũng
sẽ chảy lệ đồng ý, nhưng trải qua một sự kiện kia, nàng còn có thể đem Nghị
Lang đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, lấy sức khỏe của Nghị Lang đi
mạo hiểm sao? Sẽ không. Cho dù là cùng Lục Giam chống đối, cùng Lục gia xé rách
da mặt cũng sẽ không. Bị Nhị phòng chụp mũ tội bất hiếu, nàng cũng sẽ không.
“A Dung, nàng đừng như vậy, chúng ta thương lượng một
chút, luôn luôn có biện pháp mà.” Lục Giam biết nàng không vui, hắn cũng lý
giải cũng có thể thông cảm, cũng không từng nghĩ đến nàng sẽ dùng thái độ quyết
tuyệt như vậy, hắn có chút tức giận khổ sở, lại biết mình không thể hướng nàng
phát hỏa.
Đây là thái độ một mẫu thân muốn bảo hộ hài tử của
mình, nhưng mà hắn thật sự khó xử, Nghị Lang là thân cốt nhục của hắn, Lục lão
ông cũng là tổ phụ của hắn. Nếu là Đào thị đưa ra yêu cầu như vậy, Lâm Cẩn Dung
sẽ làm thế nào?
Hắn không cần phải nói ra, đạo lý mọi người đều biết,
chẳng qua là làm được hay không làm được mà thôi. Hồi lâu, Lâm Cẩn Dung nghiêng
đầu, thản nhiên nói: “Muốn ta trước mang Nghị Lang trở về không phải là không
thể được, nhưng đợi đến mùa thu đã.” Nếu hết thảy không thay đổi, Lục lão ông
sẽ qua đời vào tháng 9, nàng có thể đi trước một bước vào tháng 8.
Lục Giam trầm mặc đứng dậy, đi ra phía sau bình phong
rửa mặt.
Lâm Cẩn Dung im lặng ngồi một lát, đứng dậy đi đến
trước giường, chậm rãi cởi áo khoác, nhẹ nhàng nằm xuống.
Hồi lâu, Lục Giam đi ra, đứng ở trước giường nói: “A
Dung……”
Lâm Cẩn Dung không nói lời nào, biết rõ hắn bị khó xử,
nhưng nàng vẫn cảm thấy ủy khuất, không muốn để ý tới hắn.
Lục Giam đợi một hồi, thấy không được đáp lại, chỉ
đành khe khẽ thở dài, thổi tắt đèn, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống bên cạnh Lâm Cẩn
Dung.
Một đêm này, hai người đều ngủ không tốt, trời mới gần
canh năm, Lâm Cẩn Dung mơ hồ thấy Lục Giam đứng dậy, nhẹ nhàng ở bên tai nàng
gọi một tiếng: “A Dung?”
Lâm Cẩn Dung làm bộ như không nghe thấy.
Lục Giam trầm mặc một lát, mặc quần áo rời đi. Hắn đi
đến trong viện, chân trời lóe ra mấy ngôi sao sáng, trong viện im lặng điềm
nhiên, chỉ có gió thổi qua tạo nên thanh âm sàn sạt của lá bồ đào. Sương phòng
phía đông lóe ra ngọn đèn mỏng manh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc của Nghị
Lang cùng tiếng dỗ dành của Phan thị.
Lục Giam hai chân khống chế không được hướng tới đó,
lại biết còn quá sớm, hắn không tiện vào nhà, liền chỉ đứng ở cửa sổ nghe
ngóng. Nếu không cho Nghị Lang đi gặp Lục lão ông một lần, hắn thật sự có cảm
giác chịu tội, nhưng nếu để Nghị Lang đi một chuyến này, hắn lại vạn phần đau
lòng không đành, đúng là lưỡng nan.