Thế Hôn

Chương 446: Chương 446: Tự tại




Lễ bồi này một chút thành ý đều không có, nào có chuyện bản thân đã làm sai, giải thích nhận lỗi với người ta còn nói ra khuyết điểm của người ta chứ? Lục Giam càng tức giận: “Nàng thật quá đáng, chờ ta cũng lừa nàng giấu giếm nàng một hồi xem? Xem nàng sẽ hào phóng thế nào.” Từ trước giấu giếm hắn lừa hắn cũng quên đi, chuyện khi đó thật sự không rõ, hắn cũng không muốn truy cứu, nhưng đến lúc này nàng vẫn còn tiếp tục lừa, tiếp tục giấu giếm hắn, thật sự là hơi quá đáng.

Lâm Cẩn Dung làm sao quản hắn có sắc mặt gì, chỉ đưa ra chủ ý không cùng hắn tức giận, liền nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Không được, chàng không thể giấu giếm ta, cũng không thể gạt ta.”

“Không phải nàng chưa tỉnh ngủ chứ?” Lục Giam hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Chàng mới là quan, ta mới là dân. Trên thực tế chàng muốn phóng hỏa hoặc là đốt đèn, ta thật sự là một chút biện pháp đều không có.”

Lục Giam lập tức nhướn mày: “Ta có chỗ nào giấu giếm nàng?”

Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi cười: “Không có, đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta không đề cập tới được không? Ta nhận lỗi với chàng.” Nói xong quả thực thi lễ với Lục Giam: “Là ta không phải, còn thỉnh phu quân thứ lỗi.”

Lục Giam sắc mặt hòa hoãn hơn chút, nhưng vẫn mất hứng: “Nếu lúc trước đã hạ quyết tâm gạt ta, vẫn nên gạt tiếp mới phải, tội gì lúc này nói cho ta biết? Cũng không sợ ta biết được sẽ nuốt trọn đồ cưới của nàng sao.”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Lúc trước hạ quyết tâm gạt chàng, chỉ muốn lưu lại đường lui cho mình mà thôi. Chẳng qua hiện tại ta dĩ nhiên đã tin chàng, cho nên muốn nói với chàng thôi. Nhân sinh giống như sương mai, ai biết khi nào sẽ tan chảy? Thời cuộc không ổn, ta nói trước với chàng, cũng tiện cho chàng có tính toán.”

Cơn tức trong lòng Lục Giam đột nhiên tiêu tán, ngược lại có chút ưu thương.

Rõ ràng thế cục đã chuyển biến tốt, phản tặc đã lẩn trốn, Du Tông Thịnh cũng đã dùng thủ đoạn áp chế, đại để là sẽ không có loạn lạc, nhưng trong lòng hắn chính là có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như tiếp theo, hắn thật sự sẽ cùng Lâm Cẩn Dung sinh ly tử biệt vậy. Hắn nghĩ đại khái cũng là bị cơn ác mộng kia của Lâm Cẩn Dung hù dọa, liền nhân tiện nói: “Không được nói lung tung! Mơ tưởng muốn dùng điều này để che giấu tội lỗi của nàng sao.”

Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười lên một tiếng: “Vâng, ta thật tình nhận sai, không che giấu, phu quân phải thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta đây?”

Lục Giam thấy lúm đồng tiền của nàng xinh đẹp như hoa, dù nói là không phải thật sự nhận sai, nhưng thái độ lại chân thành, nói là thật tình nhận sai, nhưng thái độ lại không hề sợ sệt, trong lòng tuy có chút ảo não, nhưng cũng cũng không có biện pháp, liền nghiêm mặt nói: “Nàng phải đáp ứng ta về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, không thể lại lừa gạt ta.”

Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam. Nàng có thể rõ ràng nhìn ra trong vẻ nghiêm túc lạnh nhạt kia của Lục Giam còn có chờ mong, hiểu được hắn bất quá là muốn một câu cam đoan mà thôi. Hắn và nàng, kỳ thật chính là hai người sống nương tựa vào nhau trên thế gian này, nàng từng hận hắn, khắc cốt ghi tâm, nàng từng yêu hắn, cũng khắc cốt ghi tâm. Vận mệnh lại biến đổi một lần, nàng đại để cũng không thể hận một người như vậy, cũng không thể yêu một người như thế nữa.

Lâm Cẩn Dung tự nhiên đưa tay ra vòng ôm cổ Lục Giam, thấp giọng nói: “Ta kỳ thật không muốn lừa gạt chàng, nếu có thể, người không mong muốn lừa gạt nhất chính là chàng.” Nếu có thể, không cần lừa gạt hắn, hắn là người tuyệt đối có thể dựa vào, có thể yên tâm đem việc bất an giao cho người khác, đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào. Nhưng nàng nhất định đã lừa gạt hắn. Nhân sinh hiếm khi lại có thêm một lần, đến lúc mai táng, một mình giữ bí mật, một mình mang theo gánh nặng.

Lông mi thật dài của Lục Giam run rẩy, chỉ lo cúi mắt lẳng lặng nhìn Lâm Cẩn Dung. Nàng lại biểu lộ một lần nữa, ngữ khí vừa mềm mại lại ôn nhu, biểu tình xinh đẹp, ánh mắt quyến luyến, động tác đáng yêu như vậy…… Ai…… Hắn nghe thấy chính mình không tiếng động thở dài, hắn không được tự nhiên xoay người nói: “Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa, lần sau nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Vậy phải xem chàng đối đãi với ta thế nào. Chàng đối tốt với ta, ta liền đối tốt với chàng.” Trên đời này, cho tới bây giờ không có chuyện một bên tình nguyện, chỉ có nhìn thấu hay nhìn không thấu.

Lục Giam trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Nguyện một lòng, nắm tay không phân cách.”

Lâm Cẩn Dung cúi đầu cười: “Chỉ mong tâm phu quân giống như lòng ta.”

Nàng lần đầu tiên minh xác trả lời hắn, nói cho hắn biết tâm ý của nàng. Lục Giam ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mành trúc được cuốn lên một nửa, ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, cỏ cây xanh um, gió nhẹ thổi qua, sắc hoa khắp đình viện. Khung cảnh sau giữa trưa lại tốt đẹp an ninh đến thế, làm cho người ta muốn chìm đắm vào đó, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại. Thanh lương tự tại, chỉ tại trong lòng.

Ba ngày sau, Đào gia thết tiệc tiễn biệt đám người Đào thị, Lâm Cẩn Âm miễn cưỡng cười vui, mặc dù vạn phần luyến tiếc mẫu thân cùng đệ đệ và muội muội rời đi, lại hiểu được lần tụ hội này đã rất hiếm có. Nếu không phải công công mình là thân mẫu cữu, nếu không phải vừa vặn Bình châu xảy ra chuyện, sao có thể cùng người nhà mẹ đẻ đoàn tụ lâu như vậy khi đã xuất giá nhiều năm? Có điều tính tình nàng từ trước đến nay kiên cường, tuy là thập phần khổ sở, nhưng cũng có thể làm ra bộ dạng không thèm để ý, vui vui vẻ vẻ an bài yến hội, còn có thể kể truyện hài để gây cười.

Nhưng đám người đã quen tính nàng như Đào Thuấn Khâm, Đào thị, Lâm Cẩn Dung, sao lại không nhận ra nàng cô đơn cùng khó chịu? Đang lúc thanh xuân, lại chỉ có một mình một phòng, một mình gánh chịu chăm sóc lão nhân, đứa nhỏ, còn phải quản gia sự khoan khoái thích ý, bên ngoài nghênh đón nhân tình mọi thứ chu đáo, thật sự là không dễ dàng. Nghĩ đến chính mình lúc đó khuyến khích Đào Phượng Đường đi xa, Lâm Cẩn Dung không khỏi sinh ra vài phần áy náy, vô luận Lâm Cẩn Âm làm cái gì, đều ở bên cạnh nàng, đi theo nàng chạy ra chạy vào, chỉ nguyện có thể giúp trong lòng nàng đỡ buồn hơn.

Như thế mãi, Lâm Cẩn Âm cuối cùng nhịn không được mỉm cười nói: “Muội làm gì vậy?” Lặng lẽ chỉ Lục Giam, thấp giọng nói giỡn: “Muội lại gây ra lỗi lầm sao.”

“Tỷ nói đi.” Lâm Cẩn Dung tất nhiên là không buông tha nàng, tỷ muội hai người hi hi ha ha ầm ĩ. Đào thị nghiêm mặt nói: “Đều đã làm mẫu thân, còn ở trước mặt tiểu bối làm ầm ĩ như thế……”

Đào Thuấn Khâm khoát tay: “Không cần cứng nhắc, đây là gia yến, lại đều là cô họ thân đệ, cũng không có người ngoài ở đây, tùy ý một chút, cao hứng thế nào thì cứ thế mà làm. Đây là cơ hội hiếm có.”

Đào thị một khắc trước còn quở trách nữ nhi, ngay sau đó đã có chút chua xót khó nhịn: “Tiếp theo gặp lại, sợ là Tiểu Thất đã thành thân a.”

Lâm Thận Chi náo loạn đỏ mặt, oán trách nói: “Nương!”

Đào thị cười cười, như cũ vẫn nhắc lại: “Ca ca, đi Giang Nam một chút đi. Nhắc tới các quản sự không phải không có thực lực, cũng không có gì không thể buông bỏ, thừa dịp còn khỏe, nên đi du ngoạn khắp nơi.”

Đào Thuấn Khâm lần này không ngay lập tức cự tuyệt, giương mắt nhìn mẫu tử Lâm Cẩn Âm vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt tràn ngập khát vọng chờ mong, khe khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Ngọc Lang, thấp giọng nói: “Cũng tốt, chờ vào thu, thời tiết mát mẻ một chút, chúng ta liền đi Giang Nam. Nhìn xem phụ thân các con đi xa đã nhiều năm, đều thành bộ dạng gì rồi. Cũng tiện để hai huynh đệ có thêm kiến thức.”

Lâm Cẩn Dung nghi hoặc bản thân nghe lầm, trong lòng đột nhiên giống như bay vọt lên tầng mây. Nhập thu sẽ rời đi, Đào gia vừa đi, dù thế nào cũng có thể tránh được tai họa kia mà! Trời không phụ người có lòng! Vì thế bất chấp chuyện khác, từ từ nhắm hai mắt yên lặng niệm Phật, lần lượt cảm tạ.

Lâm Cẩn Âm cũng là lệ nóng doanh tròng. Dù nàng ổn trọng, cũng khống chế không được nỗi lòng, nhanh chóng tựa đầu vào Lâm Cẩn Dung, dựa theo thân hình của Lâm Cẩn Dung che mặt, im lăng một lúc, cảm xúc ổn định mới quay đầu, run nhè nhẹ môi nói: “Cữu phụ, nếu lão nhân gia người không muốn đi, chúng ta sẽ ở cùng người……”

Đào Thuấn Khâm đánh gãy lời của nàng, thấp giọng nói: “Ta đâu phải người không để ý đến nữ nhân, chỉ lo bản thân mình chứ? Không cần nhiều lời, con sớm đi an bài đi. Đến lúc đó bảo Phượng Đường tới đón chúng ta!” Lại nói: “Không phải ta bao che khuyết điểm, xem ngoại chất nữ nhà mình thuận mắt, ta vừa lòng nhất chính là nhi tức này! Một tay trong trong ngoài ngoài, vừa hiếu thuận lại có năng lực, hiền lành thấu hiểu, thật sự hiếm có!”

“Xem người thổi phồng con kìa.” Lâm Cẩn Âm còn đang cười, nước mắt lại khống chế không được chảy xuống, lại thấy quanh đây đầy người, chỉ có thể cúi đầu chôn mặt vào trong lòng Đào thị. Nhiều năm vất vả cùng ủy khuất đảo qua, tràn ngập cảm thán bản thân mình vô cùng may mắn.

Đào thị nhẹ vỗ về lưng nàng, vẻ mặt thỏa mãn: “Nói tới cửa hôn nhân này, ta thật sự là vừa lòng nhất, cho tới bây giờ sẽ không lo lắng A Âm gả đến đây bị khinh bỉ. Ta bất quá chỉ là một phụ nhân tầm thường, chỉ mong nữ nhi phúc thọ song toàn, bình an như ý là đủ rồi, cần gì đại phú đại quý!” Nói tới đây, nhịn không được nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, giống như cường điệu, cố ý nói: “Nhị lang cũng rất khá. Tốt lắm.”

Nàng không nói còn may, thốt ra như vậy, ngược lại tiết lộ ra sự thật, Lục Giam mặc dù cười, lại có vài phần không được tự nhiên, lặng lẽ giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Đúng lúc Lâm Cẩn Dung cũng đang nhìn trộm dò xét hắn, liền tức giận quét Lâm Cẩn Dung một cái, chỉ lo cúi đầu uống trà.

Lâm Thận Chi sâu sắc, vội ngắt lời nói: “Đồ ăn đều nguội rồi! Còn chưa tới thời điểm đưa tiễn, sao mọi người đều khóc lóc thế này? Hôm nay chảy khô lệ, ngày mai lấy gì mà khóc đây?”

Tiểu hài tử không biết sầu, Hoan Lang chỉ biết rốt cục có thể xuất môn, rốt cục có thể đi vấn an phụ thân cùng tiểu thúc, hoan hoan hỉ hỉ đem chiếc đũa chấm chút nước trà, đặt vào khóe mắt, nhìn Ngọc lang cùng Nghị Lang thấp giọng nói: “Khóc lóc như vậy, con cũng khóc!” Ngọc lang có chút khiếp đảm nhìn Lâm Cẩn Âm liếc mắt một cái, không trả lời, Nghị Lang thì tò mò vươn tay sờ “nước mắt” trên mặt Hoan Lang, lại thăm dò nhìn chén trà.

Lâm Cẩn Âm không khỏi giận dữ, đập một cái trên vai Hoan Lang, trách mắng: “Đúng là không quy củ!”

Hoan Lang mặt đỏ lên, vừa thẹn lại quẫn, dường như sẽ khóc òa lên, đảo mắt lại nở nụ cười, tự mình giải vây: “Người là nương, lại là nữ nhân, con không so đo với người.”

Lâm Cẩn Âm dở khóc dở cười, chỉ có thể trừng mắt hắn.

Lâm Thận Chi không nhịn được, “Xì” một tiếng cười to, vỗ bả vai Hoan Lang nói: “Con khỉ nhỏ này! Còn không nhận lỗi với nương con?”

Hoan Lang quả thực tiến lên dập đành hành đại lễ với Lâm Cẩn Âm, nghiêm túc nói: “Nương a, người yên tâm, con trưởng thành, sẽ chiếu cố tổ phụ, đệ đệ cùng người thật tốt. Chỉ cần người cao hứng, đánh liền đánh đi.”

Lúc này ngay cả Lục Giam cũng nhịn không được vỗ vỗ bả vai Hoan Lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.