Thế Hôn

Chương 197: Chương 197: Vô công




Lâm Cẩn Dung tuy rằng nức nức nở nở, nhưng mỗi một từ phun ra thật sự rõ ràng: “Nhị thẩm nương, ta không không còn cách nào khác, đành nhận ủy khuất. Ta chính là muốn tức sự ninh nhân, không muốn sự tình nháo loạn, nhưng các ngươi đột nhiên hung hăng, tức giận như vậy, ta dù giải thích thế nào cũng đều không rõ……”

Lã thị phiền chán không thôi, định mở miệng nói gì đó đều thấy không ổn, đành cố gắng nhịn xuống. Tống thị cầm cây quạt chậm rì rì phe phẩy: “Con đừng khóc. Tuy rằng con thật sự sẽ không nói, có điều khiến người ta nghe xong thực không thoải mái. Nhưng ta vì muốn tốt cho con, cũng muốn tốt cho cái nhà này. Ta quản gia nhiều năm như vậy, cũng không phải chuyện gì cũng có cơ hội để giải quyết, không có quy củ không thể trấn trạch, nên xử phạt thì phải xử phạt, nếu đều giống như con vậy, giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt qua mắt, vậy còn quản gia thế nào được nữa? Căn bản sẽ không thể quản lý tốt được. Nếu lão thái gia đã nói để ta dạy cho con cách quản gia, hôm nay con đi theo ta học hỏi, chuyện này tuyệt đối không thể dung túng, thế nào cũng phải tra ra manh mối!”

Tống thị ngữ khí không nặng, thái độ cũng rất rõ ràng, đầy đủ thể hiện vẻ cường ngạnh cùng khí phách của người quản lý hậu viện, cũng là đáp lời Lâm Cẩn Dung vừa nói, nói cho bên ngoài nghe thấy, quyền uy của nàng không thể khiêu chiến. Nàng thế nào cũng phải làm như thế, tuyệt đối không nhượng bộ.

Cứ khóc đi, nháo loạn đi, ở nơi này của nàng giống như lấy chân đá vào bàn đá mà thôi. Lâm Cẩn Dung gây náo động chính là không hiểu chuyện, rất càn quấy.

Lâm Cẩn Dung lau lệ: “Được, Nhị thẩm nương đã nói đến mức này, ta khuyên nhủ nữa chính là không hiểu chuyện. Vậy thì tùy Nhị thẩm nương và Đại tẩu.”

Lã thị cúi đầu thổi một ngụm trà, thản nhiên nói: “Nhị đệ muội yên tâm, chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho muội.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Tống thị: “Bà bà, trì hoãn hồi lâu, rất nhiều việc còn chưa phân phó xong, lại trì hoãn cơm trưa không kịp ăn, có nên gọi các nàng tiến vào không?”

Tống thị ở trên tháp xê dịch thân mình, mang theo vài phần tự đắc nói: “Con khoa trương cái gì? Không ăn cơm trưa, con định hù dọa Nhị đệ muội chăng? Từng người đều biết xử lý công việc, chức trách rõ ràng, ta ngay cả mười ngày mặc kệ cũng không thể rơi vào tình trạng rối loạn. Nhưng chuyện hạ chí nên an bài một chút.” Vừa nói, trên mặt liền hiện lên ý cười: “Để các nàng tiến vào.” Lã thị nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nghĩ rằng nàng sẽ cảm thấy xấu hổ, muốn tìm cái lấy cớ để trốn tránh, ai ngờ Lâm Cẩn Dung đã sớm ngồi thẳng, thần thanh khí sảng, trên mặt biểu tình đều thập phần đúng chỗ, trước sau như một im lặng đoan trang, cứ như người khóc lóc vừa rồi kia căn bản không phải là nàng. Vì vậy không khỏi thầm mắng một tiếng da mặt dày, vừa ngẫm lại, lại thấy Lâm Cẩn Dung rất ngốc, nếu sợ hãi việc trở nên ầm ĩ, vậy nên nhanh thừa dịp cơ hội này chạy ra ngoài trù bị chuẩn bị tiếp chiêu, đỡ đến lúc đó luống cuống tay chân.

Nhưng nàng còn cứng rắn ngồi bất động ở đây, có thể thấy được da mặt không những dày mà đầu óc còn ngốc nghếch nữa.

Lã thị cơ hồ có thể nhìn thấy sự tình sẽ phát sinh ra sao, náo nhiệt thế nào, vì thế trừ bỏ đối với Lâm Cẩn Dung có cảm giác hèn mọn bài xích ra, còn mang theo vài phần thản nhiên tự đắc vui sướng khi người gặp họa, rồi tự thấy bản thân ưu việt, liền cũng nhịn không được khẽ cười. Nhưng Tống thị, từ đầu tới cuối đều chỉ có một biểu tình, không kiêu không nóng nảy, vững vàng đàng hoàng.

Nhóm ma ma quản sự nối đuôi nhau mà vào, người người đều nín thở tĩnh khí, cúi đầu, thúc thủ làm việc, không dám nhìn ba người, chỉ sợ không cẩn thận sẽ trêu chọc bọn họ tức giận. Có thể đứng ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, tuy không biết rõ tình huống nhưng đứng ở bên ngoài nghe thấy lâu như vậy, ai đều có thể nhận ra là chuyện gì đang xảy ra, đoán kế tiếp sẽ có gì phát sinh. Có người lo lắng, chỉ sợ bị cuốn vào thế khó xử; Cũng có người hưng phấn, chờ xem qua chuyện này, rốt cuộc ai thắng ai thua, nên tính toán cho sớm; Còn có người chắc chắn vạn phần, chỉ một lòng với Tống thị và Lã thị.

Tống thị để ý gia sự nhiều năm, bố trí nghiệp vụ thành thạo, trong giây lát liền xử lý xong việc. Nhưng hôm nay cũng không giống như bình thường, sau khi mọi người báo cáo và nhận phân phó là có thể theo thứ tự đi ra ngoài, mà lại được báo cho biết không thể đi, phải lưu lại cùng nhau thương lượng công việc trong dịp hạ chí.

Lâm Cẩn Dung thật sự rõ ràng, Tống thị cố ý lưu những người này lại, vì muốn họ chứng kiến chuyện sắp xảy ra. Nếu nàng đoán đúng, các nàng đã sớm có chuẩn bị, Tiếu ma ma vừa chạy đi điều tra, tuyệt đối sẽ không vượt qua một canh giờ, có thể lôi ra mọi manh mối có thể có cùng những người có liên quan – nếu không toàn là người đã quen việc, chỉ cần nửa canh giờ cũng có thể đem sự tình thu xếp toàn bộ. Nhưng mà, việc này Tiếu ma ma nhất định chỉ phí công mà thôi.

Quả nhiên không bao lâu, Tiếu ma ma trở lại, vẻ mặt tuy rằng nhìn còn trấn định, nhưng kỳ thật đi lại vội vàng, vừa tiến đến liền vào thẳng trong phòng, tìm cơ hội tiến lên thấp giọng nói vài câu với Tống thị.

Lâm Cẩn Dung nâng chén trà lên, có chút nhàm chán khẽ phiết nhẹ nắp trà, chén trà cùng đĩa trà chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy nho nhỏ, ở trong phòng im lặng có vẻ thập phần chói tai.

Tống thị nâng mí mắt, sắc bén liếc nhìn nàng một cái, Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, nhìn Tống thị mỉm cười. Ngọn nguồn cùng gốc rễ đều bị chặt đứt rồi, nhìn xem ngươi có thể nháo loạn thế nào? Cũng không phải ai cũng mù mắt, các ngươi tiên tri nhưng cũng có người sớm giác ngộ, chỉ biết là thư rơi vào tay ai chạy đi đâu đây?

Lần này không nghĩ tới Phạm Bao lại nhanh như vậy, tin tức chưa kịp thông báo đến các nơi, cần phải thành công làm tốt một sự kiện, sao có thể nào chỉ trông cậy vào một người cùng ảo tưởng một chiêu định thắng thua? Tống thị thấp giọng phân phó Tiếu ma ma hai câu, xua tay ý bảo Tiếu ma ma lui ra, đón nhận ánh mắt Lâm Cẩn Dung rồi chậm rãi lộ ra tươi cười, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trấn định tự nhiên tiếp tục an bài sự tình khác.

Lã thị mặc dù không biết Tống thị cùng Tiếu ma ma nói cái gì, cụ thể đã xảy ra cái gì, nhưng có thể nhìn ra, dường như sự tình đã phát triển theo chiều hướng ngoài ý muốn. Nghĩ đến đã bố trí lâu như vậy, lại khả năng thất bại trong gang tấc, còn có chút thiếu kiên nhẫn tính ra bên ngoài đi xem có gì cần thu xếp không, liền đứng dậy nói: “Bà bà, con đi nhìn xem Hạo Lang. Hình như là nghe thấy nó khóc.”

Tống thị thản nhiên nói: “Hắn đã có nhũ mẫu và nha hoàn trông chừng rồi, cần gì phải làm vậy? Khóc thì cứ để cho khóc, đừng vừa nghe thấy hắn khóc liền chạy nhanh đến, khiến hắn được nuông chiều mà hư hỏng. Lúc này trước bắt tay an bài chuyện cần thiết mới là việc đúng đắn.”

“Bà bà nói phải.” Lã thị thấy bộ dạng nàng dường như đã có tính toán, liền yên lòng, an an nhiên nhiên ngồi xuống, ung dung thỉnh thoảng thưởng thức biểu tình và động tác của Lâm Cẩn Dung.

Mành bị nhấc lên, Phương Trúc nhẹ tay nhẹ chân đi vào, đứng ở bên cạnh Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, Nhị gia bảo hôm nay người đến chỗ phu nhân dùng cơm.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gật đầu: “Đã biết.” Vậy là chỗ Lâm Ngọc Trân đã được chuẩn bị tốt, Lục Giam cũng biết. Như vậy, kế tiếp bà bà nhi tức Tống thị muốn nháo loạn cũng không được. Lâm Cẩn Dung thảnh thơi nhìn Tống thị an bài mọi chuyện, thỉnh thoảng còn đưa ra đề nghị.

Ba người đều thực bình tĩnh, có thương có lượng để ý an bài xong gia sự, Tiếu ma ma không trở về, cũng không có lý do gì bắt các ma ma quản sự ở tại chỗ này. Lâm Cẩn Dung đứng dậy cáo từ: “Nhị gia vừa trở về, bà bà bảo giữa trưa qua dùng cơm, ta phải đi trước. Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu cũng nên ăn cơm đi, đừng chí công vô tư, rồi mất khẩu vị.”

Lã thị làm sao không nhận ra ý tại ngôn ngoại của nàng, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị đệ muội thật tốt, biết cách săn sóc người khác. Muội yên tâm, khẩu vị của chúng ta rất tốt.”

Tống thị cười cười: “Nếu đã đến giờ cơm, vậy mọi người về đi.” Sau đó trước mặt mọi người, quay đầu đối với Lâm Cẩn Dung quan tâm nói: “A Dung, đã là phu thê, chớ hành động theo cảm tình, cùng Nhị lang sống cho tốt, đừng vì chuyện nhỏ phá hỏng tình cảm.”

Lâm Cẩn Dung đối với Tống thị trong suốt thi lễ: “Đa tạ Nhị thẩm nương quan tâm, ta cùng Nhị gia là người thi thư biết lễ, chỉ cần tiểu nhân đừng quấy phá, nhất định sẽ hòa thuận, tương kính như tân.” Nói xong từ biệt rời đi, thỉnh thoảng còn cùng nhóm ma ma quản sự đang đi ra thoải mái tự nhiên nói vài câu chê cười.

Lã thị hận nói: “Quá kiêu ngạo!” Tống thị uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Con gấp cái gì? Tức cái gì? Con lớn tuổi hơn nàng, cũng đã là nương của hai hài tử, vậy mà sao không được ổn trọng như thế?”

Tiếu ma ma nhanh tiến vào, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, bên kia đã an bài xong, nhưng mắt thấy vị kia sẽ phát tác, Đại tiểu thư lại ngăn cản ở cửa, ngay sau đó Nhị gia cũng qua đó, rồi không thấy động tĩnh gì nữa. Người xem chuyện này?” Tống thị sắc mặt có vài phần khó coi, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Người mặc dù bị Phạm Bao đuổi đi, nhưng cũng phải tìm cách ăn nói cho ổn thỏa.”

Tìm cách nói? Thật sự phải làm như vậy sao? Tống thị chưởng quản gia vụ, xảy ra loại sự tình này, nếu nàng muốn nói ra chỉ có thể đến nhận sai với Lục lão phu nhân mà thôi. Lã thị bất bình: “Nói cho nàng biết người bị đuổi đi là được, nàng không phải cũng nói muốn tức sự ninh nhân sao?”

Tống thị thở dài: “Con thật đúng là nghĩ đến nàng ở đây khóc nháo là ngốc nghếch sao? Nàng không phải mong ta nhanh làm vậy sao? Nàng đã sớm tính kế rồi, là ta xem thường nàng.” Không tính đến khả năng này thì trách ai đây? Phạm Bao thân phận chỉ là hạ nhân, không được bất luận kẻ nào cho phép, sao dám dễ dàng đuổi một nô tài? Tiếp theo, chỉ cần Đồ thị còn tức giận bất bình, Lâm Ngọc Trân còn đề phòng, vậy sẽ có cơ hội.

Lại nói chủ tớ Lâm Cẩn Dung đi tới nửa đường, Phương Trúc mới thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, hôm nay thật may, sáng sớm Đại tiểu thư đã bị lão thái thái gọi đến Vinh Cảnh cư đọc kinh thư. Nô tỳ mới đi tìm trở về, đã có người nói với phu nhân chuyện Tam phu nhân buổi sáng gặp người, chuyện Nhị gia bị bệnh mà không có ai báo về, rồi Tam phu nhân lặng lẽ tặng đồ cho Nhị gia nữa.” Lại mang theo vài phần sợ hãi: “Phương ma ma ngăn không được, phu nhân đã định xuất môn, tiểu thư vừa vặn ở sân viện ngăn cản. Tiếp theo Nhị gia cũng qua đây, khuyên can mãi, phu nhân cuối cùng cũng nén tức giận.”

Lâm Cẩn Dung liền khen nàng: “Ngươi làm tốt lắm.”

Phương Trúc cười cười: “Là thiếu phu nhân nghĩ đến chu đáo.”

Nhịn nhẫn, rồi thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, phu nhân vẫn rất tức giận, mắng Nhị gia ngăn cản nàng khuyên nàng đều là vì che chở Tam phu nhân. Người đến đó nên cẩn thận một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.