Lần đầu tiên cắt thanh quản một người, cô cảm thấy ớn nhợn cái dạ dày của mình. Còn lần thứ hai? Không nhiều lắm.
Sau khoảng 5 hay 6 lần, cái lưỡi dao trong tay trái cô đã bắt đầu cảm thấy như một phần mở rộng của cơ thể, và cô bắt đầu cầm nó một cách dễ dàng. Niềm vui cũng đã lắng xuống, và cơn buồn nôn cũng thế. Không còn nữa những cơn lo lắng, cũng không còn nữa những nhịp tim đập như điên. Máu cũng không còn làm cô sợ. Sự hồi hộp đã biến mất, và vì vậy, về khía cạnh công việc, đó là một điều rất tốt.
Bác sĩ Eleanor Kathleen Sullivan, hay còn gọi là Ellie là tên gọi dành cho gia đình và bạn bè, chỉ còn 4 ngày nữa là hoàn thành khóa học bổng đầy mệt lử trong một trong số các trung tâm chấn thương bận rộn nhất ở khu vực Trung Tây này. Vì chấn thương là chuyên khoa của cô, cô chắc chắn là đã trải qua sự đóng góp của mình trong việc cắt xẻ những bộ phận cơ thể. Và cũng là trách nhiệm của cô để nối chúng lại với nhau, và như là một nghiên cứu sinh cấp cao, cô còn có trách nhiệm huấn luyện cho những bác sĩ nội trú năm nhất và năm hai.
Phòng cấp cứu St. Vincent đã đông nghẹt người từ lúc 4 giờ sáng nay, và Ellie đang hoàn thành cái mà cô hy vọng là ca phẫu thuật cuối cùng của ngày hôm nay, một ca bị vỡ lách. Một thiếu niên, gần như là chưa đủ tuổi để có giấy phép lái xe, đã quyết định kiểm tra giới hạn của công tơ mét trong chiếc Camry của bố mẹ và đã mất lái, cái xe lăn vòng lên một bờ đê và hạ cánh lộn ngược trên một cánh đồng. May cho cậu ta, cậu ta đã thắt đai an toàn, và càng may hơn khi có một người ở đằng sau cậu ta đã chứng kiến toàn bộ và gọi cấp cứu ngay lập tức. Cậu bé đã được đưa đến phòng cấp cứu vừa kịp lúc.
Ellie được quan sát bởi 3 bác sĩ phẫu thuật nội trú năm ba, những người đang nuốt từng từ của cô. Cô là một người có khiếu giảng dạy, và không như 90% các bác sĩ phẩu thuật ở bệnh viện St. Vincent này, đã không có nhiều cái tôi lắm. Cô có một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc với những sinh viên y khoa và các bác sĩ nội trú. Cô vừa làm vừa giải thích – và giải thích lần nữa – cho đến khi cuối cùng họ cũng hiểu được cô đang làm gì và tại sao. Không hỏi quá thách đố hay quá ngố, là một trong số những lý do họ thần tượng cô, và với các bác sĩ nội trú nam, sự thật là cô là một người đẹp không dễ bị tổn thương. Bởi vì cô là một bác sĩ phẩu thuật tài năng và là một giáo viên giỏi, tất cả các bác sĩ còn thiếu kinh nghiệm đều giành nhau để đăng ký vào ca trực của cô. Trớ trêu thay, họ không biết là cô còn trẻ hơn hầu hết bọn họ.
“Cô được nghỉ phép cuối tuần này, đúng không, Ellie?”
Ellie ngước lên nhìn Bác sĩ Kevin Andrews, chuyên gia gây mê, người vừa hỏi. Anh đã gia nhập vào đội ngũ nhân viên ở đây 6 tháng trước, và kể từ ngày anh gặp Ellie, đã luôn lẽo đẽo đi theo cô. Anh ta dồn dập tấn công và rất ngọt ngào. Tóc vàng, mắt xanh, cao ráo và có một nụ cười cực kỳ đáng yêu, anh ta có thể là một cái đầu cho hầu hết phụ nữ trong bệnh viện này, nhưng với Ellie chẳng có một tia lửa nào xẹt qua cả.
“Vâng, đúng vậy. Tôi được nghỉ nguyên cuối tuần này,” cô trả lời. “Charlie, cậu muốn đóng ổ bụng giúp tôi?” cô hỏi một trong số các bác sĩ nội trú đang lảng vảng.
“Vâng, bác sĩ Sullivan.”
“Vậy thì nhanh lên,” Adrews nói. “Tôi sẽ đánh thức cậu ta dậy ngay đây.”
Anh chàng nội trú trông hoảng loạn.
“Cứ từ từ, Charlie. Anh ấy chỉ dọa cậu thôi,” cô nói, một nụ cười trong giọng của cô.
“Thứ Ba là ngày cuối cùng của cô ở St. Vincent phải không?” Andrew hỏi.
“Đúng vậy. Thứ Ba chính thức là ngày cuối của tôi. Tôi có thể giúp không chính thức sau này, nhưng tôi không hứa hẹn điều gì.”
“Cô có thể quyết định ở lại luôn mà.”
Cô không trả lời.
Anh tiếp tục. “Họ sẽ cho cô bất cứ gì cô muốn. Cô có thể đặt điều kiện lương bổng, giờ giấc…cô nên ở lại đây, Ellie. Cô thuộc về nơi này.”
Cô không trả lời đồng ý hay không đồng ý. Sự thật là cô không biết mình thuộc về nơi nào nữa. Vẫn là một con đường mù mờ, cô không có thời gian để nghĩ về tương lai. Ít ra thì đó là lý do cô biện giải cho sự do dự của mình.
“Có thể,” cuối cùng cô cũng thừa nhận. “Tôi vẫn chưa quyết định.”
Cô đứng bên Charlie, đang nhìn như một con gà mái mẹ. “Tôi muốn những mũi khâu này chặt hơn.”
“Vâng, bác sĩ Sullivan.”
“Vậy tối thứ Hai là cơ hội cuối cùng của tôi để đưa cô lên thiên đường nhỉ?” Andrews hỏi trong một giọng lè nhè trêu chọc.
Cô bật cười. “Thiên đường á? Tuần rồi anh đã làm thế giới tôi chao đảo. Giờ còn muốn đưa tôi đến thiên đường sao?”
“Tôi đảm bảo. Tôi đã được chứng thực nếu cô muốn thấy.”
“Không có chuyện đó đâu, Kevin.”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Cô thở dài. “Tôi biết.”
Khi đã kiểm tra xong mũi khâu cuối cùng, cô vặn đôi vai và lắc lắc cổ để đỡ mỏi. Cô đã ở trong phòng phẫu thuật kể từ lúc 5 giờ sáng, có nghĩa là cô đã khom người bên các bệnh nhân được 11 tiếng rồi. Tiếc thay, đó vẫn chưa phải là kỷ lục dành cho cô.
Cô cảm thấy co rút, cứng người và đau nhức. Một vòng chạy quanh công viên chắc sẽ làm cho các cơ bắp được thông lại, cô quyết định, thậm chí còn có thể tăng tốc cho năng lượng của mình cũng nên.
“Cô có biết điều gì giúp cô đỡ cứng cổ không?” Andrews nói.
“Để tôi đoán xem. Một chuyến đi đến thiên đàng hả?”
Một trong số các y tá khịt mũi cười. “Anh ấy kiên trì lắm đấy, bác sĩ Sullivan. Có lẽ cô nên chịu thua đi thôi.”
Ellie cởi găng và thả chúng vào túi rác trước cửa phòng phẫu thuật. “Cám ơn, Megan, nhưng tôi nghĩ thay vào đó tôi chỉ nên làm một cuộc đi dạo.” Khi cô đẩy cánh cửa rộng ra, cô tháo khẩu trang và nón trùm đầu, lắc cho mái tóc vàng của cô buông xuống vai.
Hai mưoi phút sau cô chính thức hết ca trực. Cô mặc vào bộ đồ thể thao, một cái quần short đỏ nhạt và một cái áo ba lỗ. Cô thắt sợi ngang đôi giày chạy của mình, chộp lấy một sợi dây thun và buộc tóc vổng cao kiểu đuôi ngựa, bỏ cái iPod vào một túi và cái điện thoại di động vào túi khác, và cô đã sẵn sàng. Đi bộ ra một mê cung của hành lang bên ngoài, cô tránh lối trực tiếp thông qua phòng cấp cứu (CC) vì sợ phải vướng vào một ca khác.
Chẳng bao giờ vắng bệnh nhân qua lại ở cánh cửa ra vào đó. Cùng với các trường hợp cấp cứu thông thường - do tai nạn xe hơi, các cơn trụy tim, hay những tai nạn lao động – phòng CC là một nơi thường thấy những nạn nhân của những tội phạm bạo lực. Phần lớn là những nam giới trẻ. Các băng nhóm hay đi lang thang ở khu vực phía đông của đường cao tốc, và choảng vào các băng nhóm khác dường như là một môn thể thao về đêm. Vì St. Vincent là trung tâm chấn thương lớn nhất ở St. Louis, cho nên tất cả các trường hợp nghiêm trọng đều vào đây. Cuối tuần là ác mộng cho các bác sĩ ở đây. Có những thời điểm, đặc biệt vào những tháng hè nóng bức, các cáng cứu thương nằm dọc theo sảnh phòng CC với các bệnh nhân bị còng tay vào thành cáng trong khi chờ tới lượt để vào phẫu thuật. Thêm vào đó là các cảnh sát phải thường xuyên theo dõi họ qua màn hình để chắc chắn thành viên một băng đảng nào đó không được đặt nằm quá gần một đối thủ khác.
Ellie đã trở thành một thành viên của Câu Lạc Bộ Một Trăm khi cô gắp ra được viên đạn thứ 100 của mình. Đó không phải là câu lạc bộ cô muốn gia nhập, nhưng cô sẽ luôn nhớ một trường hợp. Người thanh niên đó chỉ khoảng hai mươi tuổi, và đó là lần thứ ba cậu ta bị bắn. Cô không thể quên sự xấc xược và đôi mắt trống rỗng, lạnh lùng của cậu ta. Chúng không có sự sống gần như những tử thi trong nhà xác. Chữa lành cho chúng để chúng có thể trở lại đường phố và lại tiếp tục bạo lực với trái tim đầy thương tích, và cô cầu nguyện, với mỗi ca phẫu thuật, là lần này chúng sẽ học được điều gì đó, rằng lần này chúng sẽ tìm thấy được một cuộc sống mới. Đó là một hy vọng hão huyền, nhưng dù sao thì cô cũng cứ bám víu vào nó.
Giống như các nghiên cứu sinh và các bác sĩ nội trú bị quá tải công việc mà lương lại thấp, Ellie chỉ làm việc trên các cơ thể hỏng hóc, hậu quả của bạo lực. Nhưng cô chưa bao giờ thật sự chứng kiến một tội ác nào…cho đến hôm nay.
Đó là một buổi chiều muộn nóng và ẩm ướt. Hai sinh viên y khoa đã đuổi kịp Ellie chỉ vừa mới chạy được một chút trong công viên Cambridge, một khu vực rộng lớn kề sát bên bệnh viện. Những đám mây đen phía trên họ, và cả ba đều thở hổn hển để lấy không khí. Sau dặm đầu tiên, cả hai sinh viên đều bỏ cuộc, nhưng Ellie đã quyết tâm thêm ít nhất một dặm nữa trước khi nghỉ. Cô lập một danh mục trong đầu khi chạy. Cô có hàng triệu thứ phải làm trước khi trở về nhà ở Winston Falls.
Trời ơi, nóng quá đi. Với độ ẩm quá dày như vầy, cô cảm thấy như thể đang chạy qua một phòng tắm hơi. Mồ hôi chảy nhỏ giọt xuống gáy, còn quần áo thì dính bết vào người. Jenifer bạn cô, một y tá khoa nhi, đang đi lối tắt vào phòng CC, hét lên với Ellie rằng cô thật điên rồ khi chạy ở cái nóng thế này. Ellie vẫy tay chào và tiếp tục. Cô có thể bị điên thật, nhưng được tập thể thao là một điều quá xa xỉ, cô không được chọn lựa thời tiết.
Ellie có thể nghe thấy tiếng cổ vũ xa xa từ sân bóng đá mới cắt ngang qua con đường ở phía bắc, và khi cô cua một đường vòng, cô nhìn thấy các cầu thủ - và các cô bé nữ sinh cấp 3 – đang chạy hết tốc lực trên sân. Từ lượng lớn fan hâm mộ trên khán đài, cô đoán đó là một trận đấu quan trọng.
Các viên chức, thành viên ban quản trị của bệnh viện, và một số lượng lớn các luật sư đã “chiến đấu” cho cái sân vận động này. Họ muốn mua khu đất để xây dựng một bãi đổ xe lớn, và Ellie đã rất vui khi họ bị mất thầu. Giống như đường ray và sân thể thao ở phía nam, sân bóng đá này đủ xa từ bệnh viện, tiếng ồn của các đội chơi và của các fan hâm mộ không đủ để làm phiền các bệnh nhân.
Ellie là một fan của bóng đá, bóng rổ, và bóng bầu dục, theo thứ tự trên. Cô thích xem hầu hết các sự kiện thể thao. Cô ngưỡng mộ vẻ uyển chuyển, kỹ năng và sự khéo léo của các cầu thủ, có lẽ bởi vì cô không có bất kỳ tố chất nào trong số đó. Cô đã từng là một đứa trẻ vụng về, mẹ cô đã ghi danh cho cô vào các lớp học ba lê, và cô chưa bao giờ học chơi một môn thể thao. Khi cô không phải bị vướng vào chính chân mình khi đang cố thực hiện động tác nhún gối, thì cô sẽ đọc sách. Cô thấy thoải mái hơn nhiều với những cuốn sách của mình. Dì Vivien thích gọi cô là một con mọt sách.
Không có thời gian để xem bất kỳ trò chơi nào vào thời gian này, cô nghĩ. Cô còn quá nhiều việc để làm. Cô trở lại cái danh sách trong đầu của những việc phải được làm xong trước khi trở về nhà cho đám cưới em cô. Ôi trời, cô thấy kinh khiếp với nó. Cô ước gì mình có thêm một tuần nữa để sẵn sàng cho thử thách này; sau đó tự mỉm cười thừa nhận với mình rằng không có thời gian cho cô để chuẩn bị nghe những lời xầm xì và những nụ cười cảm thông từ bạn bè và gia đình mình. Ai có thể trách họ được? Sau tất cả, em gái Ava của cô sẽ cưới hôn phu cũ của cô. Đó sẽ là một tuần hành xác, cô nghĩ. Nhưng mà, haizz, cô là người mạnh mẽ. Cô có thể xử lý được.
“Phải, chắc chắn,” cô thì thầm.
Và sau đó là Evan Patterson. Chỉ nghĩ về hắn ta thôi cũng đủ làm dạ dày cô quặn lên. Hắn ta có dám xuất hiện ở Winston Falls không nhỉ? Cầu trời là không. Nhưng nếu hắn làm thế, có lẽ cô cần một lệnh cấm, cho dù cô chỉ ở nhà có vài ngày? Cô có thể cảm thấy mình đang nổi nóng và tự buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại. Cô bây giờ đã là một người trưởng thành, và cô có thể xử lý bất kỳ điều gì theo cách của mình. Cho dù đó là một tên điên, cô tự nhủ. Bên cạnh đó, cô thấy chắc chắn Evan sẽ không trở lại Winston Falls. Nếu anh ta trở lại, ba cô đã cảnh báo cô rồi.
Ellie không muốn lo lắng về Patterson bây giờ hoặc nghĩ về cái đám cưới đó nữa. Thay vào đó, cô chọn tập trung vào nhiệm vụ trong tầm tay. Chỉ còn chưa tới nửa dặm nữa, sau đó sẽ là một buổi tắm mát tuyệt vời. Cô lấy tai nghe ra từ trong túi áo và mở cái iPod nghe một bài thuyết trình về phương pháp mở lồng ngực mới thì nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Ellie dừng chạy. Tiếng sét? Cô nhìn lên bầu trời âm u khi một tiếng dội khác vang lên, sau đó tiếng thứ ba, thứ tư lần lượt vang lên. Liệu có phải sét đã đánh trúng một trạm biến thế? Điều đó sẽ giải thích cho những tiếng nổ…còn nếu không có tiếng sét nào?
Vậy là tiếng súng nổ? Có lẽ. Ngoài mấy viên đạn Ellie đã gắp ra từ các nạn nhân bị trúng đạn, cô chưa bao giờ thật sự nghe thấy âm thanh của tiếng súng nổ.Tiếng ồn đến từ đâu đó ớ đằng trước. Cô liếc nhìn sang bên phải sân banh. Không có hoảng loạn ở đó. Trận đấu vẫn đang diễn ra, vậy chắc cô đã nghe nhầm? Nếu không phải tiếng súng…thì là cái gì?
Đã năm hay sáu giây trôi qua kể từ tiếng nổ đầu tiên. Ellie với tay lên cái tai nghe của mình lần nữa. Được rồi, có lẽ cô đã nhầm.
Sau đó tiếng la hét bắt đầu.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Trong khoảng thời gian chỉ vài giây, Ellie đã quan sát cảnh hỗn loạn diễn ra trước mặt cô như thể nó là một cảnh quay chậm.
Trong khoảng cách đó, vài người đàn ông, mặc áo phông màu xanh hải quân và áo gi-lê với chữ FBI in đậm màu vàng trên lưng, xuất hiện gần như là từ chỗ hư không và tản ra khi họ chạy về phía các cây cối ở trung tâm công viên. Mọi người đang tán loạn theo mỗi hướng. Tiếng la hét pha trộn với tiếng reo hò cổ vũ từ sân bóng, các fan hâm mộ và các cầu thủ dường như không biết gì về cái đang xảy ra. Một người cha chạy ra từ sân chơi hướng ra con đường với hai cậu con trai nhỏ. Bọn trẻ không thể theo kịp, vì thế người cha nọ đã xúc chúng vào trong hai cánh tay anh ta và vẫn tiếp tục chạy. Vài người đang đi dạo quanh công viên cũng đang la hét bỏ chạy, cũng như ba cậu bé đang chơi trò ném dĩa nhựa. Một trong số ba cậu chạy ra đường, hướng trực tiếp đến một xe cứu thương đang quay đầu đến bệnh viện. Chiếc xe tạm dừng lại, và cậu bé vội bước về phía cửa sổ mở để hét lên điều gì đó với người trợ lý y tế trên xe khi cậu chỉ về hướng các bụi cây.
Đột nhiên, có một người đàn ông và một người phụ nữ, cánh tay choàng qua nhau, đã thu hút sự chú ý của cô. Họ đi như chạy về phía cô trên lối chạy bộ. Có điều gì đó về cả hai người họ. Người đàn ông có một bộ ria mép dày. Anh ta đeo kính đen, đội một cái mũ bóng chày kéo sụp xuống trán, mặc một áo gió màu nâu, đội mũ trùm đầu, một lựa chọn kỳ lạ ở cái thời tiết 90 độ F. Hay là anh ta trang bị như thế này để giữ cho quần áo mình khô nếu cơn bão đến? Người đàn ông nhìn qua vai của mình, cổ anh ta bóng loáng mồ hôi. Người đàn bà nhìn thẳng vào Ellie. Vẻ bề ngoài của chị ta trông rất kỳ lạ. Một bộ tóc giả màu đen ngắn nằm hơi lệch trên đầu với một vài sợi tóc dài rơi ra trên cổ chị ta. Đôi mắt có một vẻ căng thẳng, một màu xanh lá không tự nhiên, chị ta trông như thể đang đeo kính sát tròng kiểu mới lạ, loại mà bạn sẽ mua cho một bữa tiệc Halloween vậy đó. Khi cặp đôi này chỉ còn cách Ellie khoảng 30 bước chân, họ đổi hướng sang phía đường cái.
Ai đó hét lên một hiệu lệnh. Sau đó một trong số các nhân viên FBI đã chạy về phía các bụi cây xuất hiện và hướng thẳng tới cặp đôi nọ. Người phụ nữ rời ra khỏi người đàn ông và bắt đầu chạy khi anh ta chậm lại và rút ra thứ gì đó từ túi áo khoác của mình. Khi anh ta xoay lại đối mặt với người nhân viên nọ đang hét lên với anh ta, Ellie nhìn thấy khẩu súng. Trước khi cô có thể phản ứng, anh ta đã bắn hai phát. Viên đầu trúng vào người đàn ông đang đuổi sát theo sau, làm người đàn ông bật ngửa ra sau trước khi ngã xuống đất. Viên thứ hai bay sượt qua. Khi Ellie sụp xuống bãi cỏ, gã cầm súng xoay người và chĩa khẩu súng về phía cô. Anh ta không kéo cò mà thay vào đó chạy hướng ra đường và nhảy vào một chiếc ô tô vọt đi.
Chiếc xe cứu thương đã ngược với hướng mà cậu bé đang chỉ, nhưng khi những tiếng súng nổ ra, nó đã thay đổi hướng đi. Còi hú lên, xe cứu thương vượt qua vòng kiềm tỏa và đổi hướng đến lối vào cấp cứu của bệnh viện. Nó vọt lên hướng về phía công viên nơi các nạn nhân của vụ nổ súng, len lỏi vào đám đông đang hoảng loạn hướng ra đại lộ.
Ellie tăng tốc đôi chân và chạy phía sau nó. Tâm trí cô cũng đang chạy đua. Ai trực tối nay nhỉ? Edmonds và Walmer, cô nhớ ra, và cô đã nhìn thấy cả hai người ở bệnh viện. Tốt.
Người bị bắn đã ở trong một khoảng cách hoàn hảo từ tay súng, và đã nhận một viên trực tiếp vào thân người. Ellie không biết vết thương tệ như thế nào, nhưng cô nghĩ, nếu cô có thể giữ ổn định anh ta, anh ta có thể chịu được đến khi vào phòng phẫu thuật.
Xe cứu thương băng qua bãi cỏ của công viên và dừng lại cách vài bước chân từ người bị bắn. Hai nhân viên y tế nhảy xuống đất. Ellie nhận ra họ: Mary Lynn Scott và Russell Probst. Russell mở cửa sau và kéo cáng cứu thương ra trong khi Mary Lynn với tới túi cứu thương lớn màu cam và lao về phía trước, trượt đầu gối của cô bên cạnh nạn nhân. Cùng lúc với Ellie, bốn nhân viên vũ trang đã chạy tới bao quanh anh ta. Một quỳ trên mặt đất nói chuyện với người đàn ông, cố làm cho anh ta bình tĩnh, trong khi ba người kia đứng phía trên anh.
Người cao nhất trong số ba người đặc nhiệm nọ đang đứng chắn tầm nhìn của cô. Anh ta chỉ liếc qua cô và cộc cằn ra lệnh, “Cô không cần phải nhìn thấy cảnh này. Trở lại trận cầu của cô đi.”
Trở lại trận cầu của cô đi? Anh ta nghiêm túc đấy chứ? Ellie sắp phản đối thì một trong số các nhân viên y tế nhìn lên, phát hiện ra cô và hét lên, “Ôi, cám ơn Chúa, bác sĩ Sullivan.”
Các đặc vụ nhìn cô hoài nghi và sau đó từ từ nhích ra để cô có thể bước qua. Mary Lynn ném cho cô một đôi găng tay, và Ellie mang chúng vào khi cô quỳ xuống bên cạnh người đàn ông để xem xét vết thương. Máu thấm đẫm áo sơ mi của anh ta. Cô nhẹ nhàng nhấc cái gạc mà Mary Lynn đã ép lên vai anh ta, thấy được nguy hiểm, và ngay lập tức tìm cách ngăn chặn sự chảy máu. Trong khi cô đưa ra những mệnh lệnh cho Russel và Mary Lynn, cô vẫn giữ giọng mình đều đều. Bệnh nhân vẫn còn ý thức, và cô không muốn anh ta hoảng sợ.
“Tệ thế nào?” anh ta hỏi.
Cô có một nguyên tắc là không bao giờ nói dối bệnh nhân. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là cô phải nói ra sự thật tàn nhẫn. “Nó tệ đấy, nhưng tôi đã nhìn thấy nhiều thứ còn tệ hơn nhiều.”
Russel đưa cho cô một cái kẹp, và cô tìm ra chỗ đang chảy máu. Viên đạn vẫn chưa đi qua nhưng nó đã tạo ra một lỗ lớn.
Khi Mary Lynn đã tìm thấy tĩnh mạch, Ellie gật đầu để cô ấy bắt đầu cho truyền ống nhỏ giọt.
“Tên anh là gì?” cô hỏi khi bắt đầu băng lại vết thương.
“Sean…Sean…á, chết tiệt, tôi không thể nhớ họ của mình nữa.” Mí mắt anh ta bắt đầu rung rung khi anh cố giữ cho mình tỉnh.
Người đặc vụ đang quỳ bên cạnh anh nói, “Goodman.”
“Ừ, đúng rồi,” Sean nói, giọng anh ta yếu dần.
“Anh có nhớ anh có từng bị dị ứng bất cứ gì không?” Mary Lyn hỏi.
“Chỉ những viên đạn,” Sean nhìn chằm chằm vào Ellie qua nửa con mắt đang nhắm. “Cô là bác sĩ à?”
“Vâng,” cô nói, tạo ra một nụ cười làm yên tâm. Cô đã hoàn thành việc băng vết thương và ngồi tì vào gót chân của mình.
“Bác sĩ Sullivan là bác sĩ phẫu thuật chấn thương,” Russel giải thích. “Nếu anh bị bắn, cô ấy là một trong những người mà anh muốn được cô ấy phẫu thuật cho đấy. Cô ấy là người giỏi nhất ở đây.”
“Được rồi, anh ấy đã ổn định. Hai người có thể đưa anh ấy đi,” Ellie nói khi cô tháo găng tay ra và thả chúng vào thùng nhựa Mary Lynn đã mở ra cho cô.
Sean đột nhiên chụp lấy cánh tay cô, cái kẹp tay của anh ta mạnh một cách đáng ngạc nhiên. “Khoan đã…”
“Vâng?”
“Tôi muốn kết hôn với Sara. Liệu tôi sẽ gặp cô ấy lần nữa chứ?”
Cô cúi xuống anh ta. “Vâng, anh sẽ được,” cô nói. “Nhưng trước tiên anh sẽ phải vào phòng phẫu thuật để lấy viên đạn ra đã. Giờ hãy ngủ nhé. Tất cả sẽ ổn thôi. Các bác sĩ phẫu thuật sẽ chăm sóc cho anh.”
“Ai trực tối nay nhỉ?” Russel hỏi.
“Edmonds và Walmer,” Mary Lynn trả lời.
Sean siết chặt cái nắm tay của anh lên cánh tay Ellie. “Tôi muốn cô.” Anh ta đã không cho cô thời gian để trả lời, anh ta buộc mình phải tỉnh táo khi lặp lại, “Anh ta nói cô là người giỏi nhất. Tôi muốn cô phẫu thuật.”
Cô đặt tay mình lên đầu anh và gật đầu. “Được rồi,” cô nói. “Được rồi, tôi sẽ làm.”
Cô đứng lên và bước lùi lại để nhường chỗ cho các nhân viên y tế có thể đưa Sean vào xe cứu thương nhưng dừng lại vì va phải thứ gì đó vững chắc. Cảm giác như thể cô vừa va vào một phiến đá hoa cương. Người đặc vụ đã nói cô hãy quay lại trận cầu của mình đi đang chắn lối ra của cô bằng lồng ngực ấm, cứng chắc của anh ta. Anh ta đặt hai tay lên vai cô để giữ vững cô, sau đó thả ra. Khi anh ta vẫn không nhích ra để nhường đường cho cô, cô đứng ép người vào anh ta.
“Bác sĩ Sullivan, chị có muốn đi cùng chúng tôi không?” Russel gọi.
“Không, đi trước đi. Anh ấy giờ ổn định rồi.”
Russel đóng cánh cửa lại, nhảy vào chỗ ngồi của tài xế, và xe cứu thương lên đường.
Ellie quay sang đặc vụ đã quỳ bên Sean lúc nãy. “Còn ai khác bị thương không?”
Bức tường đá granit đằng sau cô trả lời. “Không bị thương, chỉ chết.” Anh ta là một người rất thực tế.
“Họ không phải người của chúng tôi,” một nhân viên khác giải thích. “Họ là người bị bắn.”
Cô quay lại và đối mặt với đôi vai đàn ông đáng sợ nhất mà cô từng thấy, và phải nói là có gì đó giống với ông sếp trưởng khoa phẫu thuật mà cô đã làm việc dưới quyền. Dù vậy người đàn ông này không có gì trông giống ông ta cả. Người đặc vụ này cao, đen, và đáng sợ, với mái tóc đen dày và đôi mắt xám rắn như thép lạnh buốt. Quai hàm vuông vức, rắn chắc được bao phủ với một lớp râu ít nhất cũng phải một ngày rồi chưa cạo, có thể là hai. Anh ta trông như thể đã không ngủ ít nhất 24 giờ qua, một cái nhìn mà cô hiểu rất rõ.
Tim Ellie bị lỡ mất một nhịp. Người đàn ông này có thể làm một con nhím thu lông lại. Nhưng mà, Trời ạ, anh ta hấp dẫn kinh khủng! Ellie tự cho mình một cái tát thầm. Một người đàn ông với bề ngoài như một tượng đài, có thể làm tan chảy cả sắt với cái nhìn trừng trừng hăm dọa của anh ta – lại có thể hấp dẫn cô ư?
Người đặc vụ quỳ nọ bước về phía trước và đưa tay ra. “Tôi là đặc vụ Tom Bradley. Sean Goodman là cộng sự của tôi.” Anh giới thiệu cô với hai đặc vụ bên trái anh và sau đó với người đàn ông phía trước cô. “Đặc vụ Max Daniels.”
Cô gật đầu. “Nếu các anh thứ lỗi cho, tôi cần phải trở lại phòng phẫu thuật.” Cô đã không chờ sự cho phép, cô quay người và chạy trở lại bệnh viện.
Ba mươi phút sau cô thả viên đạn gắp ra từ vai của Sean vào một khuôn kim loại nhỏ. “Bỏ nó vào túi và đưa cho một trong số các đặc vụ đang chờ bên ngoài. Đó là thủ tục.”
Sau đó công việc thực sự của việc sửa chữa những “hỏng hóc” bắt đầu. Ellie đã học được qua nhiều năm rằng không có gì bằng một vết thương do đạn bắn ra. Những viên đạn có một cách làm thiệt hại đáng kể trước khi dừng lại, nhưng đặc vụ Goodman đã may mắn. Viên đạn của anh đã không đụng tới bất kỳ dây thần kinh hay cơ quan nội tạng chính nào.
Khi cô đóng vết thương lại, cô theo bệnh nhân ra phòng hồi sức, viết những yêu cầu, rồi đến nói chuyện với đám đông đang tụ tập trước phòng chờ phẫu thuật. Một tá người với những gương mặt lo lắng đang đứng chờ tin tức. Đặc vụ Daniels đang đứng dựa vào bức tường với đôi tay khoanh lại trước ngực. Cái nhìn của anh chằm chằm vào cô khi cô bước vào phòng, và nhịp tim của cô bắt đầu chạy đua. Cô biết mình trông rất lúng túng. Cô kéo mũ trùm ra và luồn các ngón tay qua tóc. Vì quái quỷ gì mà cô lại muốn mình trông tử tế trước mặt anh ta nhỉ, biết vậy nhưng vẫn làm.
“Bác sĩ phẫu thuật đây rồi,” Daniels thông báo.
Một cô gái trẻ nhỏ nhắn bật dậy và lao về phía trước, theo sau là đặc vụ Bradley và một đám đông những người thân đang lo lắng.
“Ca phẫu thuật đã thành công,” cô bắt đầu và sau đó giải thích những việc mà cô đã làm, cố để không dùng từ quá chuyên ngành. “Tôi hy vọng anh ấy sẽ được hồi phục hoàn toàn.”
Sara, hôn thê của anh ta, vừa khóc vừa lắp bắp cảm ơn cô. Cô lắc tay Ellie và nắm chặt lấy nó.
“Cô có thể gặp anh ấy trong khoảng một giờ nữa,” Ellie nói với cô ấy. “Anh ấy sẽ vẫn còn nhiều thuốc an thần và sẽ không biết cô ở đó đâu,” cô cảnh báo trước. “Anh ấy sẽ ở trong phòng hồi sức trong một thời gian, sau đó họ sẽ đưa anh ấy đến phòng Chăm sóc tích cực (ICU). Khi các y tá ở ICU đã ổn định anh ấy, họ sẽ thông báo đến mọi người. Có còn câu hỏi nào nữa không ạ?”
Một y tá trông kiệt sức xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Bác sĩ Sullivan?”
“Vâng?”
“Cô có thể xem qua Bà Klein dùm chúng tôi được không ạ? Bà ấy là bệnh nhân của Edmonds, nhưng anh ấy hiện đang có ca phẫu thuật.”
“Tôi sẽ tới ngay.”
Cô vỗ nhẹ vào tay Sara và kéo ra. “Sẽ ổn cả thôi. Ổn cả thôi.”
Trong góc mắt mình, cô nhìn thấy đặc vụ Daniels mỉm cười khi cô quay người rời đi. Cô bước xuống hành lang và khi vừa rẽ vào góc hành lang thì anh bắt kịp cô.
“Này, bác sĩ.”
Cô quay lại. Trái tim ngu ngốc của cô lại tăng tốc lần nữa. “Vâng?”
“Chúng tôi cần phải nói chuyện với cô về vụ nổ súng. Cô sẽ phải cho một lời khai.”
“Khi nào?”
“Sau khi cô kiểm tra xong bệnh nhân này được không?”
Cô không thể cưỡng lại được. “Ừm, tôi cũng không biết nữa. Tôi ghét phải bỏ lỡ một buổi tập bóng bầu dục.”
Cô bật cười khi đẩy cánh cửa sang một bên và biến mất vào ICU.
Max Daniels đứng sau cô, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh.
“Hay lắm,” anh thì thầm. “Hay lắm.”