Được xoa dịu bởi lời xin lỗi của Ellie, Ava và John trở về nhà.
“Con cần đi nghỉ ngơi đi, Ellie,” mẹ cô nói.
“Vâng ạ,” cô hứa. “Nhưng con muốn lên chúc Annie ngủ ngon trước đã.”
Cô rất ngạc nhiên khi bị chóng mặt lúc đứng lên, nhưng cô chắc chắn không ai chú ý tới. Cô không bước hai bậc thang một lúc như cô thường làm và thậm chí còn phải vịn thành cầu thang để giữ cân bằng.
Annie đang ngồi giữa giường với bộ thử thai chưa mở.
“Đóng cửa lại đi chị,” cô thì thầm.
Ellie nhanh chóng làm theo lời con bé yêu cầu, sau đó ngồi xuống đối diện với em gái. “Em vẫn chưa thử thai sao?”
Annie lắc đầu. “Một khi em thử…”
“Thì sao?”
“Em không thể xem như không biết.”
“Nhưng em cần phải biết.”
Cô gật đầu. “Nhưng em phải làm sao đây? Em không có việc làm, và em cũng có những khoản nợ học phí cần phải trả. Rối tung cả lên.”
“Nếu em có thai, em có muốn giữ nó không?”
Cô không một chút ngập ngừng. “Dĩ nhiên em muốn.”
“Em không một mình, Annie à. Em biết chị sẽ giúp em mà. Em có thể chuyển đến ở với chị. Và còn cha đứa trẻ nữa,” cô nói. “Em nên nói với anh ta.”
“Em thật khờ dại.”
“Không đâu nhóc à.”
“Chị không hiểu đâu. Em còn không biết anh ấy đang ở đâu. Em nghĩ có lẽ em hơi bị loạn trí một chút. Nếu em kể chị nghe việc này, chị hứa là không bị sốc nhé?”
“Chuyện gì?”
“Em chưa bao giờ…chị biết đó…”
“Chuyện gì?” cô hỏi lần nữa.
“Patterson đã làm em sợ, và em không muốn có liên quan gì với bất kỳ người đàn ông nào. Em sẽ không để mình…”
“Chị hiểu. Chị không sốc đâu,” cô nói. “Vậy là cha đứa trẻ là người đàn ông đầu tiên của em?”
Annie gật đầu. “Bốn tháng. Đó là khoảng thời gian chúng em bên nhau. Đó là…một sự hấp dẫn như bị thôi miên ấy. Em không thể giải thích được.”
“Chị biết ý em muốn nói gì. Tin chị đi, chị cũng thế.”
“Không chỉ là về tình dục không thôi,” cô giải thích. “Anh ấy là người hoàn hảo. Anh ấy rất tử tế và chu đáo. Chúng em có rất nhiều điểm chung với nhau. Anh ấy thích những thứ y như em thích, và chúng em có thể ngồi hàng giờ hàng giờ nói chuyện với nhau.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” Ellie hỏi.
Nước mắt thi nhau rớt xuống má Annie. “Em không biết nữa. Chúng em đã có một kỳ nghỉ cuối tuần thật tuyệt vời bên nhau ở bãi biển. Rồi anh ấy rời khỏi căn hộ của em vào sáng thứ Hai, và em đã không bao giờ nghe được gì từ anh ấy nữa. Không cuộc gọi… không gì cả.”
“Em biết gì về anh ta?”
“Anh ấy là một lính đặc nhiệm hải quân,” cô nói. “Em nghĩ có thể anh ấy đã nhận được một cuộc gọi từ chỉ huy của anh ấy và phải lên đường nhận nhiệm vụ hay đại loại vậy, nhưng nếu đúng là vậy, thì tại sao không gọi điện cho em, hay để lại lời nhắn, hoặc ít nhất nhắn tin cho em cũng được vậy? Anh ấy làm em cảm thấy mình như một con điếm,” cô thì thầm. Nước mắt làm mờ đôi mắt cô khi cô thêm vào, “Em thật sự ngốc nghếch mà.”
“Không phải đâu.”
“Chúng em có sử dụng bao,” cô nói. “Nhưng em đoán không phải lúc nào nó cũng đáng tin cậy.”
“Em có cố liên lạc với anh ta không?”
“Có. Em đã cố gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời. Em cũng đã để lại lời nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy cũng không hồi đáp. Không ai cho em biết gì cả.” Cô lau nước mắt. “Nếu anh ấy có quan tâm tới em, anh ấy sẽ không bỏ đi mà không nói một lời nào như thế.”
“Vậy em đã làm gì rồi?”
“Em có nói chuyện với Max, và anh ấy nói sẽ thử tìm anh ta cho em.”
“Vậy khi nào anh ấy thực hiện việc này?”
Annie thẳng vai. “Nếu em có thai, em sẽ nói cho anh ta biết anh ta là cha đứa trẻ, anh ta xứng đáng được biết chuyện đó, nhưng em cũng sẽ nói rõ là em không muốn gì từ anh ta cả.”
“Giờ em đang xúc động,” Ellie nói. “Sáng mai hãy thử và giải quyết vấn đề.”
“Em có thể thử bây giờ.”
“Phải, nhưng mức độ hormone của em sẽ cao hơn vào buổi sáng,” cô nói. “Hay là bây giờ thử một cái rồi sáng mai thử thêm cái nữa. Một trong hai.”
Ellie đã cố gắng để có thêm thông tin về anh chàng đó, nhưng Annie không muốn nói về anh ta nữa.
“Em sẽ thử vào sáng mai, nhé?”
“Vâng, em sẽ làm thế,” cô hứa.
Sau đó hai chị em đổi chủ đề. Họ nói về công việc, về những người mà họ biết, cả về đám cưới của Ava.
Ellie đứng dậy. “Chị phải đi tắm rồi đi ngủ đây,” cô nói với một cái ngáp. “Chị mệt quá. Gặp em sáng mai nhé.”
“Chị sẽ rời Winston Falls à?”
“Ừ.”
Annie gật đầu. Cô nhìn Ellie mở cửa ra và sau đó nói, “Thật buồn cười.”
“Gì cơ?” cô hỏi, quay đầu lại.
“Em đã luôn là cô gái ngoan ngoãn.”
“Em vẫn là một cô gái ngoan.”