Max và Ellie qua đêm ở một khách sạn gần sân bay. Họ đã không nhận phòng cho tới tối muộn hôm đó bởi vì chuyện đã xảy ra ở bệnh viện. Hershey và Clark cứ khăng khăng đòi xem hình băng giám sát. Sau đó là hàng giờ với những câu hỏi, và các giấy tờ cần được điền vào, lúc Max và Ellie bước được ra đường thì đã quá trễ để bắt chuyến bay dự kiến. Ở khách sạn, Ellie đã tắm xong và kiệt sức thả mình xuống chiếc giường king-size.
Max nói chuyện điện thoại với Ben cho đến giữa đêm. Họ họp bàn một kế hoạch cụ thể để tóm cho được vợ chồng Landrys. Họ không thể để cho bất kỳ thông tin nào bị lộ ra. Tuy vậy, khi anh cuối cùng cũng vào giường, tâm trí anh lại thông suốt trở lại một khi anh có Ellie trong vòng tay mình, anh thư giãn và rơi vào giấc ngủ sâu. Một lúc nào đó trong đêm Ellie tỉnh dậy và với tới Max. Họ làm tình và ngủ trở lại với đôi chân quấn vào nhau.
Họ bắt chuyến bay sớm trở lại St. Louis. Văn phòng của Clark đã đặt vé và thông báo với hãng hàng không có một đặc vụ FBI đem theo súng để được đi qua cửa an ninh. Max tiến hành làm các thủ tục giấy tờ cần thiết.
Clark báo đặc vụ Hershey mặc dù đầu khá đau, nhưng anh ta cũng muốn làm nhiệm vụ. Anh ta và Clark chịu trách nhiệm giữ mạng sống cho Cogburn và sẽ án binh bất động cho đến khi sự việc được dàn xếp xong. Khi thuốc gây mê đã hết, Cogburn đã nói cho họ biết thời gian và địa điểm giao hàng - mà Hershey gọi là cuộc dàn xếp thế kỷ. Vì vợ chồng Landrys vội vàng lẻn trở lại Hawaii, ai cũng cho là Honolulu sẽ là nơi ăn hàng, và họ đã đúng. Vợ chồng Landrys đã gặp các tay buôn lậu súng trong một nhà kho ngay giữa thành phố.
Max hầu như không nói một lời với Ellie suốt buổi sáng. Cô biết anh vẫn còn khó chịu vì việc cô đã làm ở bệnh viện, nhưng cô không có tâm trạng để xoa dịu anh.
Cả hai người họ đều im lặng trên đường đến sân bay, nhưng khi họ đã ở trên máy bay và đã thắt dây an toàn, Max quyết định nói cho cô biết. Anh nhắm mắt lại trong một phút để tập trung lại ý nghĩ, và sau đó bằng một giọng thấp, anh nói, “Công việc của anh là bảo vệ em, không để cho kẻ khác lảng vảng quanh em. Em có nhận thức được chuyện có thể xảy ra trong cái hành lang đó hay không? Nếu anh chỉ đến trễ hai giây thôi, em đã chết rồi. Patterson có thể đã giết được em. Chuyện gì xảy ra nếu anh quyết định đi hướng cầu thang phía bắc đó? Anh chắc chắn sẽ tới quá trễ, phải không? Và anh sẽ tìm thấy em trên sàn nhà, chảy đầy máu. Chết tiệt, Ellie, em đã làm anh sợ chết khiếp.” Cuối cùng anh quay sang nhìn cô để xem phản ứng của cô thế nào. Sau đó anh lắc đầu và thì thầm, “Khỉ thật.”
Cô đang thở sâu, mắt nhắm lại đã nói lên tất cả. Cô chẳng nghe thấy từ nào hết.