Vào một buổi sáng mùa hè, với Meghan trong cánh tay mình, Annie ra mở cửa trước, và thấy anh ta đang đứng đó, người đàn ông đã làm tan nát trái tim cô. Chân trái anh bị bó bột, và đang dùng một cây gậy. Cô không thấy tội nghiệp tí nào. Cô muốn tóm lấy cây gậy đó và đập nó vào đầu anh ta. Nhưng cô cũng muốn nhào tới ôm anh. Cô đứng đó nhìn anh ta và không có bất kỳ ý tưởng gì dù là mờ nhạt nhất điều phải nói. Anh ta vẫn trông rất tuyệt vời. Tóc đen, mắt đen, gương mặt rám nắng, một cơ thể hoàn hảo – anh ta là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn. Không ngạc nhiên sao mà cô đã yêu anh ta. Anh ta cao, đen, và đẹp trai.
Và là một kẻ dối trá đã bỏ rơi cô lúc cô cần anh ta nhất, cô tự nhắc nhở bản thân mình.
Lucas có vẻ như cũng bị líu lưỡi như cô, nhưng anh ta là người mở lời trước tiên.
“Anh rất nhớ em.”
Cô lắc đầu. “Tôi không tin anh nữa.”
“Anh có thể vào trong không?”
“Không.” Cô bước lùi lại để anh ta có thể bước vào.
Anh mỉm cười vừa đứa bé khi bước qua. “Con bé xinh quá,” anh nhận xét. “Em giữ trẻ con à?”
“Chắc vậy.”
“Annie này…”
“Anh đã bỏ rơi tôi, Lucas. Anh đã không gọi cho tôi; anh đã không…”
Cô ngừng lại bởi cô biết, nếu tiếp tục, cô sẽ khóc mất. Meghan bắt đầu cọ nguậy trong cánh tay cô, và Annie nhận ra cô đã lớn tiếng. Cô chuyển con bé qua cánh tay kia và khẽ nói, “Em đã rất cần anh.”
“Anh yêu em,” anh nói. “Em biết không. Anh không thể báo cho em biết anh sẽ rời đi, và cũng không thể liên lạc với em. Đó là một nhiệm vụ đặc biệt.”
Cô không chấp nhận lời giải thích của anh ta. “Chuyện gì xảy ra với chân của anh thế.”
“Bị trúng mảnh đạn.”
“Ngồi xuống và đặt chân lên,” cô ra lệnh. Cô đẩy cái ghế dài có đệm ra trước ghế sofa. “Anh có muốn uống gì trước khi đi không?”
“Anh sẽ không đi. Anh biết em rất buồn, và em nói đúng, nhưng…”
Cô chọc ngón tay vào ngực anh, và nói khẽ để làm con gái không giật mình, “Em không muốn yêu anh nữa.”
Nước mắt đã ậng lên trong đôi mắt cô, và cô muốn nguyền rủa nó. Điều cuối cùng cô muốn làm bây giờ là trở nên yếu đuối như thế này. Còn rất nhiều thời gian cho điều đó sau khi anh ta rời đi.
“Nhưng em vẫn còn.”
“Đã thôi,” cô sửa lại.
Anh ngồi xuống trên ghế sofa và kéo cô vào lòng mình. Cô không muốn chống lại vì đang ôm đứa bé. Cô ngồi thẳng lưng.
Bàn tay anh di chuyển ở sau cổ cô. “Hình như em trông đẹp lên thì phải?”
Một lời khen sẽ không làm mềm trái tim cô, cô quyết định, nhưng con bé con đang mỉm cười với anh ta và đang bi bô nói. Anh đưa tay ra và vuốt ve má Meghan. Con bé cựa nguậy. Nó nắm lấy ngón tay anh và bắt đầu gặm.
“Con bé đang mọc răng,” Annie giải thích.
Lucas nhìn khắp căn phòng với một biểu hiện bối rối. “Mẹ em đã làm hết hay phần nào đó?”
“Phần nào đó,” cô trả lời. “Anh vẫn còn là một lính Seal chứ hả?”
“Phải,” anh trả lời. “Lấy anh nhé, Annie.”
“Em không còn quan tâm tới anh nữa. Đầu anh cũng đã bị trúng đạn rồi phải không?”
Anh kéo cô vào lòng và hôn cô. Miệng anh ấm áp và đầy vỗ về. Cô không thể ngăn mình hưởng ứng nó.
“Anh yêu em,” anh lặp lại.
“Em cũng yêu anh,” cô thừa nhận. “Nhưng như vậy không có nghĩa là-“
Anh hôn cô lần nữa, và cô cũng không thể chống lại. Cô choàng cánh tay mình quanh cổ anh và tựa người vào anh. Phải, cô cũng đã nhớ anh rất nhiều.
Và những giọt nước mắt trào ra. Không, cô sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.
“Anh có một bất ngờ dành cho em,” anh nói khi đưa tay vào túi. “Anh đã luôn mang cái này theo bên mình trong một năm nay.”
Đó là một chiếc nhẫn đính hôn. Annie nhìn chằm chằm vào mắt anh và nhìn thấy sự đau khổ trong đó.
“Annie, anh rất xin lỗi vì đã không thể cho em biết. Em lấy anh nhé?”
“Em sẽ suy nghĩ lại,” cô thì thầm. “Và em cũng có một bất ngờ dành cho anh đây.”
Cô đứng dậy, sau đó đặt Meghan vào lòng anh. “Gặp con gái anh đi.”