The Khải Huyền

Chương 11: Chương 11: Friends or Foes- Bạn hay Thù? (2)




Tôi đứng khựng không cười được nữa, nó bỏ mái tóc giả ra tôi mới nhận ra nó là thằng Hoàng.

-Đệch! chú còn sống ah?

-Má! tưởng ai! đệch mệ ông Minh.

Tôi và nó cứ văng tục linh tinh cả lên rồi tay bắt mặt mừng, tôi kéo nó dậy, phủi quần cho nó. Thằng đen nhẻm mới nãy tên Vinh vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì suốt từ khi tôi cười.

Thì ra là thằng Hoàng, nó chung trường và học với tôi 1 lớp duy nhất cách đây cả gần 2 năm trời, nó cũng sống ở Khu Phú Mỹ Hưng cách trường không xa, chẳng hiểu số phận run rủi thế nào mà gặp nó ngày hôm nay.

Thôi lên xe cái, nắng quá!

Vừa tháo băng đạn nhét vào áo tôi vừa mở cửa sau xe cho 2 thằng nó trèo lên. Bật máy lạnh phà phà. Quăng cho mỗi thằng 1 lon Revive xong tôi mới tiếp câu chuyện.

-Thằng này tên Vinh ah? 2 thằng mày sống ở đâu? bám theo anh làm chó gì? định chơi anh ah? Mà làm sao mày sống được? Sao mày đội tóc giả như thằng điên thế hả thằng kia? nắng quá mày dở hơi rồi ah?

Tôi lâu ngày mới gặp người, vừa cười vừa nói lao thao bất tuyệt chẳng buồn xem 2 thằng kia có trả lời không trong khi chúng nó vẫn còn thở và cầm lon nước tu lấy tu để.

-Hỏi chó gì lắm thế! Thằng Hoàng nó lên giọng

-Cái đệch, em với chẳng út! Đm mày có nói không thì cút!

Thằng này gốc Hà Nam gần Hà nội, nghe đâu vào Nam đã lâu mà nói giọng Bắc đặc.Tính khí nó thì tưng tửng chả thể nào mà hiểu được, tóm lại trước đó tôi chơi cũng chẳng thân.

Nó lấy thêm hớp nước nữa mới bắt đầu kể lể:

-Thằng này tên Vinh, bạn em! Vũng Tàu luôn! ấy ấy! rẽ vào, rẽ vào!

-Rẽ vào đâu cơ!

-Trường chứ đâu cái ông này!

-Ơ thế chú ở trong trường ah?

-Chứ đíu đâu nữa!

Hóa ra 2 thằng này nó ở trong trường, tôi cua vào đậu xe cái kịch trước cửa tòa nhà B1 thằng Hoàng leo xuống móc trong túi cái thẻ từ quẹt cái rẹt như thật,bíp 1 cái, cánh cửa mở ra.Tôi mắt tròn mắt dẹt đứng nhìn.

-Vào anh ơi! thằng Vinh lên tiếng

Thằng Hoàng thì nó thủng thẳng đi vào rồi leo lên lầu 2. Ôm hết đống đồ lỉnh kỉnh theo tôi cũng trèo lên được tới phòng lab ( phòng máy tính). Thằng Hoàng ngả vật ra cái giường làm bằng 2 cái ghế salong ghép lại, còn thằng Vinh thì thò tay bật điện với máy lạnh rồi mở 1 lúc 6 cái PC lên. Tôi đưa cái mặt ngáo ngơ ra tập 2. Thế quoái nào mà lại có điện? lại còn cả máy lạnh với thẻ từ.

-Có cả điện cơ ah?

-Ông tưởng đây trên núi chắc?

-Mày chạy bằng máy phát điện ah cu?

-Chứ đéo gì nữa. nó văng ra 1 câu rồi bắt đầu kể lể trong khi thằng Vinh vẫn đang loay hoay với mấy cái PC.

-Trước em ở nhà được hơn 2 tuần hết đồ ăn mới ra siêu thị, ở thêm 2 tuần nữa thì bọn dở hơi nào nó đến lấy sạch cả đồ ăn. Em đánh liều mò về Vũng tàu thì gặp thằng này, gia đình em thì chắc lên tàu ra giàn khoang rồi, ông Bô em thì chỉ có thế thôi. Ổng có để lại thư bảo tìm tàu lái ra mà đào đâu ra tàu,có tàu cũng chả có dầu với đíu biết lái nên em cũng viết cái thư để lại rồi trở lên đây.

Nó cứ nói dông nói dài kể khổ, kể nhục đã đời, tôi cũng chỉ biết ngồi nghe rồi cười ti hí vì quả thật gặp được 2 thằng dở hơi tập bơi này thì vui quá thể, mãi đến đoạn nó bị 1 nhóm đuối đánh tôi mới chú ý lắng nghe. Nó bảo nó có gặp 1 bọn có súng hay đi lùng xục trong khu này, nó sợ nên trốn vào trường vì chẳng ai vào trường làm gì.

-1 chiếc Lancruiser màu đen, 1 chiếc Everest màu bạc?

-Ờ! đùng rồi, anh cũng biết tụi nó ah

-Biết chứ!

Tôi dấu bẵng chuyện đột kích doanh trại với “xữ” cả 5 thằng trong đám đấy, chẳng ai muốn đưa bàn tay vấy máu ra bắt tay người khác cả, dù đó là tự vệ đi chăng nữa cũng rất khó giải thích.

Nó kể tiếp, nào điện thì do máy phát công suất lớn của trường chạy bằng dầu Diesel, trong mấy cănteen của trường cũng còn gạo, đồ ăn thì bên Shop and Go ở ký túc xá. Trường có nhà máy lọc nước ngầm riêng cũng chạy bằng điện nên điện nước cứ gọi là phủ phê.

Đúng là tôi có mắt như mù, bao năm học ở trường mà không thấy được điều đó. Trường tôi 100% vốn đầu tư nước ngoài, tất cả mọi thứ xây dựng đều là hàng tốt nhất và tính bằng chục triệu đô, cơ sở vật chất điện nước đều tự cung tự cấp được phòng khi bị cắt nước cắt điện.

Tôi quay sang thì thằng Vinh nó lôi đâu ra 1 cái cần rồi xoay linh tinh như lái máy bay, trên 6 cái màn hình chi chít là những ô nhỏ như camera quan sát. Tôi đứng dậy nhìn thì đúng thế thật, hàng chục, không! cả trăm cái camera quay khắp nơi ở mọi ngõ ngách trong trường và cả bên ngoài, từ cổng ra vào, cửa cho tới cầu thang thoát hiểm. chúng nó đã đấu nối đường dây từ phòng bảo vệ lên trên này cho dễ quan sát.

Thằng Hoàng nó vẫy tôi đứng dậy bảo đi 1 vòng, tôi tháo cái áo vest đựng đạn ra quăng lên ghế rồi đi theo nó. Nó lại bắt đầu luyên thuyên

Cửa ra vào chính là cửa tự động 2 lớp, kính cường lực 10 li, có thẻ từ mới vào được. Trên cửa có sensor cảm biến chuyển động, cái gì lọt vào là báo ngay. Nếu bọn rab chọt lủng được tầng 1 thì lên tầng 2, cửa Nhôm chịu lực 1 lớp dày 5cm. Ở mỗi tầng đều có 5 cầu thang, 2 thang máy 3 thang bộ, 1 thang bộ trong tòa nhà, 2 thang thoát hiểm. Cửa thoát hiểm phía Nam bằng gỗ Dày 5cm, gia cố bằng thép chịu lực, cửa thoát hiểm phía Bắc bằng Thép xây dựng dày 10cm dùng rocket may ra mới đục thủng được.

Tòa nhà này 5 tầng, nếu tụi rab có ùa vào được nó sẽ rút từ từ lên các tầng trên, tụi rab không thể xuyên thủng được hàng chục lớp cửa chắc chắn thế này. Và thậm chí có xuyên qua được vẫn có 5 cửa thoát hiểm xuống đất khác nhau chưa kể cần cẩu và ròng tọc thoát hiểm khi cháy.

Càng nghe nó nói tôi càng thấy mình ngu, ngôi trường này đúng là 1 pháo đài thực thụ. Thiết kế chắc chắn để không bị đột nhập và thiết kế để thoát hiểm khi có hỏa hoạn làm cho nó quá sức là tuyệt vời để ở trong trường hợp này. Vậy mà trước đến giờ tôi không nghĩ ra.Bọn nó cũng khác tôi chút đỉnh, bọn nó gọi lũ rab là “chó điên”.

-Hôm qua thấy ông vào trường, tường thằng nào! súng ống lỉnh kỉnh nên thằng Vinh mới bảo bám theo chôm 1 khẩu mà phòng thân. Ai ngờ..!

-Ha ha!Tưởng gì tý anh cho 1 thăng 1 khẩu.

Tôi chưa kịp hết câu thì 1 tiếng súng nổ chát chúa nổi lên đâu phía dưới. Cả tôi và thằng Hoàng bỏ chạy 1 mạch xuống phòng lap.

Tôi rút con dao dắt sau lưng ra rồi đạp cửa nhảy vào. Thằng Vinh thì nằm bật ngửa ra ghế, khẩu Ak của tôi thì quăng dưới đất, trên trần lủng 1 lỗ rõ to.

Thằng Hoàng nó nhảy vào xô tôi ra rồi lao tới chỗ thằng Vinh, nó nắm đầu thằng Vinh xoay qua xoay lại xem có lủng lỗ nào không rồi vã bôm bốp vào mặt. Thằng Vinh tỉnh dậy, mặt cắt không còn hột máu. Tôi lại lượm khẩu súng lên, vỏ đạn còn nằm dưới đât. Hóa ra cu cậu nghịch súng làm nó nổ cái đoàn lên trần may mà không mất mạng. Lúc tôi bắt gặp 2 đứa chúng nó tôi có lên đạn, lúc tháo băng đạn ra lại quên lên đạn lần nữa để văng viên trong ổ khóa nòng ra nên còn 1 viên trong nòng, thằng Vinh tăm tia thế nào mà bóp cò, súng nổ cái đùng cu cậu ngất luôn.

Tôi với thằng Hoàng lại được 1 trận cười nắc nẻ như điên cũng cả 10 phút, đã gần 3h chiều cảm thấy đói nên cả 3 thằng xuống căn teen hì hụi nấu ăn.

Cơm nước xong xuôi tôi không quên hỏi vụ nó đội tóc giả làm bê đê.

-Sao mày đội tóc giả hả thằng điên kia

Thằng Vinh cười sặc sụa rồi bảo:

-Em không biết nó lục đâu ra rồi đội lên, nó bảo cho đỡ nắng, em cười mãi nó lại bảo anh là trai, thấy gái chắc không bắn!

Nghe xong tôi cũng quăng bát quăng đũa cười vào mặt thằng Hoàng 1 trân ngả nghiên. Nó thì quê độ chửi lầm bầm trong miệng.

Bó tay ông cu cậu, mà công nhận cũng thông minh. Tiếp đó tôi kể câu chuyện của tôi, tất nhiên là dấu đi những phần tôi đã không muốn kể từ lúc trước. Hóa ra đống xe đẩy chất trên siêu thị lotte là của thằng Hoàng, nó sống trong đó ít ngày cho tới khi tôi tới lấy sạch lương thực của nó. Nghe xong nó cũng văng tục linh tinh chán chê chứ làm gì được nhau. Tôi bảo cho mỗi thằng hẳn 1 khẩu AK hoặc MP5 thì 2 thằng mắt sáng như đèn oto.

Ăn xong cũng đã 4h chiều, tôi ra đứng chống nạnh coi mặt trời bao lâu nữa tắt rồi đánh xe về lấy đồ. Thèm hơi người quá nên tối nay tôi sang ngủ với chúng nó đã rồi tính, tôi đem theo mấy thùng đồ hộp chứ thấy chúng nó lúc trưa pha bột Knor với nước ra làm mắm ăn với 1 gói khoai tây Ostar và cơm thấy tội quá. Tất nhiên là cả súng với đạn cho 2 thằng cu, sang tới nơi tôi lao luôn vào nhà tắm. Qủa thật suốt mấy tháng sống thiếu điện thiếu nước, giờ có cả nước ấm để tắm rồi cả máy lạnh phà phà sướng quá thể. 2 thằng chúng nó cả đêm cứ tí toáy với mấy khẩu súng chả thèm nói chuyện với tôi.

Mấy hôm sau tôi chuyển hẳn sang đây ở, điện nước không còn là vấn đề nhưng lương thực vẫn còn là vấn đề lớn. Tôi chỉ mang sang phân nửa còn 1 phần vẫn phải dấu kín để dành cho 1 chuyến đi dài ngày sắp tới, như tôi đã nói 1 người thì có thể đủ cho 6-7 tháng còn 3 người thì chỉ đủ cho 2 tháng. Tất nhiên tôi và chúng nó phải đi tìm thêm nhưng trước mát tôi cần phải giữ lại 1 phần cho mình.

Thằng Hoàng tôi đã từng tiếp xúc với nó, tính tình bộc trực trẻ con và lanh chanh, tôi cũng chẳng biết nó có được việc gì hay không nhưng nhìn cái “cơ ngơi sự nghiệp” này của nó thì tôi cũng tạm yên tâm ít phần. Thằng Vinh tôi chưa tiếp xúc nhiều nhưng coi bộ tính tình cũng dễ chịu, nó ít nói hơn thằng Hoàng nhưng thằng ít nói mới là thằng nguy hiểm, những thằng ít nói là những thằng suy nghĩ nhiều mà suy nghĩ nhiều thì có trời mới biết được.

Cũng nhờ 2 thằng này tôi mới phát hiện ra nhiều điều, những vấn đề to lớn mà trước đây tôi chưa tìm hiểu được. Sau cái hôm gặp mặt tôi cũng đặt vấn đề luôn với tụi nó là cần tụi nó cũng tôi trở về Ban Mê Thuột, cả 2 thằng đều không hứng thú gì mấy nhưng tôi đảm bảo sẽ cho chúng nó bắn phá thỏa thuê và tận hưởng những gì chúng nó chưa từng thấy 2 cu cậu coi bộ mới xuôi xuôi. 2 Thằng nó cũng trưng ra “công trình” vĩ đại cho tôi xem, cả 1 đống giấy tờ và tài liệu về Y-Sinh học không biết đào ở đâu ra, chúng nó còn lập hẳn 1 phòng Research ( nghiên cứu), tất nhiên là không có dụng cụ y học mà chủ yếu là giấy tờ, hình ảnh về con virus đang hoành hành ngoài kia.

Trường tôi có rất nhiều kho dữ liệu database học thuật dành cho học sinh nghiên cứu, được tổng hợp từ tất cả các nguồn uy tín và liên kết với khá nhiều trường đại học trên thế giới, sau ngày sự kiện xảy ra, dù internet bị sập nhưng số lượng dữ liệu nằm ở sever trường vẫn đủ cho chúng nó sử dụng. Nó quăng cho tôi 1 đống tài liệu bảo tôi đọc mà nào có hứng thú gì đâu, tôi bảo nó trình bày vắng tắt thì thằng Hoàng nó bắt đầu mở máy chiếu lên tỉ tê.

Như đã nói, loại virus này là biến thể hay nói cách khác là sự tiến hóa của virus HIV. Virus HIV sống bằng cách xâm nhập vào tế bào bạch cầu của con người rồi sinh sôi nảy nở vì vậy nên người ta không thể tiêu diệt tận gốc được chúng, để khắc chế người ta đã tiến hóa nó lên trở thành 1 loại virus mạnh hơn nhưng được cho là “vô hại”. Theo thằng Hoàng thì tên biến thế này là Vancouver, quê nhà của thằng Giaó sư chết dẫm Johny cooper, Vancouver sau khi đi vào cơ thể con người thì cũng chọn bạch cầu làm nơi ký sinh nhưng nó mạnh hơn nên tổng hợp được tất cả sinh chất mà nó cần làm cho Virus HIV bị đói ăn và đào thải. Cũng như môi trường thực tế, chỉ có kẻ mạnh hơn mới sống được thì trong môi trường tế bào cũng vậy.

Đúng theo nghiên cứu thì Vancouver là vô hại, sau khi tổng hợp xong chúng không có cơ chế phân bào tối ưu nên chúng sẽ không sinh sôi mạnh mà chủ yếu chuyển sang tế bào bạch cầu khác để kiếm ăn đồng thời loại thêm virus HIV còn tồn tại trong cơ thể người, vậy là Vancouver chỉ như 1 kẻ dọn dẹp chuyên nghiệp ở trong cơ thể.

Tới đây tôi đã hiểu quy chế hoạt động của nó, câu hỏi là tại sao nó lại biến con người thành “chó điên”- “rab”. Thằng Hoàng hắng giọng rồi mới tiếp tục câu chuyện, Internet bị sập ngay lập tức khi cơn dịch bùng phát nên người ta không thể truyền dữ liệu nghiên cứu đi khắp nơi, nó đã phải lục lọi trong history của các máy tính thầy cô trong trường để đọc các bài báo “mới nhất”. Dù không đủ dữ liệu cũng như chuyên nghành để giải thích nhưng nó cho rằng Vancouver sau 1 thời gian “dọn dẹp” sạch sẽ thì không còn gì để làm, vì nhu cầu sống còn nó bắt đầu tấn công sang tất cả tế bào khác mà nó gặp trong đó có tế bào não, và khi não người bị tổn thương thì khiến cho người ta trở nên điên loạn.

Tôi gật gù đồng ý với giả thuyết của nó đồng thời cũng hỏi thêm liệu có cách gì đơn giản để chữa trị hoặc là phòng bệnh khi bị cắn. Câu trả lời là chưa có cách gì, Vancouver được tạo ra để sống trong cơ thể người từ lúc tiêm vào cho tới lúc người ta chết đi nên việc tự khỏi là vô vọng, chúng tôi cũng không có cơ sở vật chất hay chuyên nghành để phát triển vacxin loại nó ra khỏi cơ thể nhưng cách chống thì không phải là không.

Lúc này thằng Vinh mới lên tiếng, đó là khi nào Vancouver nó đói ăn tức là đã hết tế bào bạch cầu khỏe mạnh cho nó trú ngụ nó mới chuyển sang tế bào não nên những người khỏe mạnh thường bị lên cơn sau so với những người ốm yếu hoặc trẻ em.

-Vậy nếu bị cắn chỉ cần tiêm thêm máu vào người là có thể kêó dài thời gian sống cho đến khi lên cơn? Tôi hỏi

-Chính xác! thằng Vinh đáp gọn

-2 chú đã thử chưa mà nói như đinh đóng cột vậy?

-Chưa nhưng chắc chăn 90% là vậy! thằng Hoàng khẳng định thêm lần nữa.

Tôi tới đây thì cũng chỉ biết gật gù đồng ý, vậy ít ra tôi bị cắn thì cũng có thể sống lâu hết chút ít nếu 2 thằng ôn con này tìm được máu.

-Anh máu gì?

-Máu O thì phải

Vinh nó hỏi rồi lại góc phòng kéo tấm phủ 1 cái tủ ra ra, lúc này tôi mới để ý có cả 1 cái tủ cấp đông cỡ lớn trong phòng, toàn máu là máu.Thêm 1 lần trố mắt ra nhìn, tôi chạy lại xem cái tủ, có cả hàng trăm bịch máu trong này:

-Chúng mày đào quoái đâu ra lắm thế?

-Bệnh viện FV Việt Pháp chứ đâu! thằng Vinh đáp.

Ở giữa cái tủ có để 1 cái hộp nhựa vuông, bên trong có nhiều hộp nhỏ màu trắng ghi tên, ngày tháng năm sinh của 2 chúng nó, tôi thấy lạ liền cầm lên xăm soi rồi hỏi:

-Còn cái này là cái gì?

-Tinh Trùng chứ gì! thằng Hoàng nói rồi giật lấy cái hộp

Tôi giật mình trố mắt thêm lần nữa nhìn 2 chúng nó. Lúc này thằng Vinh mới lẽn bẽn:

-Thằng Hoàng nó là con 1, nó sợ nó chết mẹ nó rồi thì tuyệt tự anh ạ, nên nó giữ trong đó phòng khi nó chết ông bô nó vẫn có cháu bồng.

-Bố thằng điên!!! tôi lại được thêm 1 trận cười đau cả bụng. Cười thế thôi chứ tý tôi cũng xin 1 hộp để cho mẫu vào vì tôi cũng con trai 1.

Vấn đề không phải tới đó là hết, Thằng Vinh tiếp tục câu chuyện.

-Em đã đọc hết tất cả email của giáo viên nước ngoài trong trường, có 1 điều kỳ lạ đó là tất cả họ đều biết chuyện đại dịch sẽ xảy ra

-Tại sao???

-Dựa vào email triệu hồi khẩn cấp của đại sứ quán các nước thì họ đã di tản khỏi việt nam trước vài ngày.

Thằng Hoàng thêm vào:

-Mỹ trước 7 ngày, Anh 4 ngày, Úc 3 ngày, Pháp và các nước khác cũng 3 ngày.

-Vậy là có khả năng các nước đó đã khống chế được dịch và chỉ 1 số nước nghèo như Việt Nam mới bị? tôi hỏi.

Chúng nó lắc đầu tỏ vẻ không biết. Qủa thực đây làn hững điều tôi chưa hề biết, trước giờ lo ăn lo uống còn cái việc quốc gia đại sự này tôi chưa màn tới, tôi hỏi chúng nó đống email và tài liệu ở máy nào rồi giành thêm ít thời gian nghiên cứu.

Thời gian này rảnh rồi tôi rủ chúng nó đi tập bắn, quay lại Bộ Công An chỗ Nguyễn Trãi lấy thêm ít quân nhu như đạn, lựu đạn. Kế hoạch tiếp theo là huấn luyện sơ cho 2 chú này đồng thời chuẩn bị thêm để lên đường trong 1-2 tuần nữa.Thằng Hoàng thì khá xông xáo riêng thằng Vinh coi bộ không hứng thú lắm, thỉnh thoảng nó hay bàn lùi những vấn đề như liệu ngoài đó có chỗ trú ẩn? liệu có bị vây? đường đi có được hay không? tòm lại nó bàn lùi khá là nhiều làm tôi đôi lúc cũng bực bội nhưng quả thực chuyến này tôi cần 2 chúng nó nên vẫn phải nhịn rồi cố tìm đáp án để trả lời.

Hôm đó sau khi 2 thằng tập bắn trên sân bóng sau trường xong tôi mới đặt vấn đề luôn:

-Nhu yếu phẩm, đạn dược anh đã chuẩn bị xong hết. Anh nghĩ là nên xuất phát trong vài ngày nữa

-ĐM thì Đi! thằng Hoàng vênh lên

-Em không chắc nữa, chắc gì gia đình anh còn…

Tôi nghe tới đó đã khá bực nhưng vẫn nín nhịn tranh luận với nó:

-Ở đây mãi cũng không phải là cách, đồ ăn sắp hết rồi, sớm hay muộn cũng phải đi xa hơn kiếm. Biết đâu ở ngoài kia người ta vẫ sống bình thường thì sao?

-Biêt đâu? biết đâu? Thế biết đâu ngoài kia bọn chó điên nó cả đàn, xe hư, đêm hôm ngủ ở đâu, tụi nó vây rồi anh chạy bằng mồm chắc?

-ĐM thế giờ mày có đi không tao con tính, tôi bực hét lên vào mặt nó.

Thằng Hoàng lúc này mới nhảy vào can, nó xuýt xoa 1 hồi rồi bảo thằng Vinh không đi thì ở nhà, nó đi với tôi.

-Em thích thì em ở nhà, đừng có bàn lùi nữa. ok? nên nhớ ở đây 1 mình thì cũng chẳng biết đâu mà lần đâu.

Tôi hù dọa nó như thê, nó coi bộ cũng nóng nên vứt khẩu súng xuống sân cái cạch rồi bỏ đi.

Thằng Hoàng dù hứng chí nhưng cũng bảo tôi cân nhắc các vấn đề chứ chiếc Triton kia gặp 1 đàn rab nó vây cũng chịu chết. Việc này tôi đã thấy hôm dưới hầm xe nên cũng hiểu, tôi đang tìm cách giải quyết vấn đề này, chỉ cần xong là đi luôn.

Tôi chỉ bảo thằng Hoàng 1 câu: Mai dậy sớm đi với anh. Tối mai mà thằng Vinh không đi nó chỉ có nước hối hận cả đời.

Không biết là thằng Hoàng nó có nói với thằng Vinh cái câu tôi văng ra chiều hồm trước hay không? sáng nay vừa bảnh mắt ra đã thấy 2 thằng ngồi hì hụi nhét đạn vào ổ tiếp, đổ nước vào bình, mang dày mang dép coi bộ nghiêm trọng lắm. Tôi thấy thế cũng chẳng nói gì, chuẩn bị đồ đạt rồi xuống dưới đổ thêm xăng vào xe. 3 thằng lên xe, tôi nhắm hướng quận 1 mà chạy không nói 1 lời, Sài gòn sớm mai mát rười rượi dù đã hoang tàn và đổ nát cả rồi, cái dáng dấp “thành phố” duy nhất còn lại của nó chỉ là những tòa nhà chọc trời im lìm đã chết. Tôi cứ lái, 2 thằng ngồi băng sau cứ nhìn ra cửa sổ chỉ trỏ. Nào là vincom bị đốt phá cháy nham nhở, mấy quán ăn hoa lệ ngày xưa giờ chỉ là những đống hổ lốn không ra hình dạng. Nhà thờ Đức Bà nơi những con chiên kiên nhẫn cầu nguyện vào phút cuối cũng la liệt nào là thây xác, không biết rồi họ có tự hỏi Thiên Chúa ơi người ở đâu?

Tôi dừng xe trên đường Lê Duẩn rồi bảo 2 chúng nó xuống xe phụ tôi móc tời cứu hộ vào cửa Lãnh Sự Quán Mỹ, cánh cửa thép khá nặng, chạy đà tới lấy thứ 3 tôi mới giật được cánh cổng ra. Tôi dặn thằng Vinh ở ngoài coi xe để tôi và thằng Hoàng vào. Tới phút này chúng nó vẫn chưa rõ tôi làm gì ở đây, Lãnh sự quán được bao bọc bởi những bước tường 3 mét cùng hàng rào thép gai, người ta cũng đã di tản đi trước cơn đại dịch ít ngày nên bên trong có rậm rạp 1 chút nhưng tuyệt đối vẫn còn nguyên vẹn. Dù biết thế nên tôi vẫn cẩn trọng kiểm tra xung quanh và mỗi ngõ ngách trước khi tiến vào, tòa nhà âm u lạnh lẽo đã hơn nửa năm không có hơi người thật là đáng sợ, cái không khí ẩm mốc u tối khiến cho người ta chùng chân, Thằng Hoàng lúc vào thi hiên ngang và hùng hổ lắm nhưng càng lúc càn thun vòi lại, còn tôi thì cũng khá quen với những việc thế này nên chỉ cần cẩn thận 1 tý là được. Mãi cũng tìm thấy phòng Consul General (Ngài tổng lãnh sự), cũng chẳng có thời gian nhiều mà phá cửa, tôi làm vài loạt đạn và bản lề rồi xô cửa xông vào, hàng đống tài liệu bị hủy bị cắt nhỏ vương vãi đầy trong phòng. Ngoài mấy cuốn sách của ông ta thì trong phòng chẳng còn gì để gọi là manh mối để điều tra được. Thất vọng tôi bỏ ra ngoài.

Thằng Hoàng lúc này nó mới hiểu tôi định làm gì, tôi muốn tìm thêm thông tin xem liệu có nơi tập trung nào an toàn ngoài kia không vì Sài Gòn đã bị khóa không phận trước đó ít ngày nên không có máy bay lớn cất cánh được, người ta đã phải di tản bằng trực thăng và trực thăng thì giỏi lắm cũng chỉ được vài trăm cây số, tôi định tìm xem họ đã đi đâu nhưng không được. 2 thằng thất thểu và chán nãn bỏ ra ngoài. Thằng Vinh ôm súng ngủ trên xe từ bao giờ.

Cũng chẳng buồn mà gọi nó dậy, tôi lại chạy ra Nam Kỳ Khởi Nghĩa rồi lái về hướng Bắc, Trời lúc này đã sáng hẳn nhưng mặt trời vẫn còn ở đằng đông, in bóng chiếc xe và 3 thằng rõ mồn một trên đường. Tôi cũng chẳng để ý gì nhiều ngoài việc làm sao luồn lách cho qua đủ thứ trên đường, rồi bỗng dưng thằng Hoàng hét lớn làm tôi giật bắn cả mình:

-Dừng lại?

-Cái gì? tôi thắng cái kít rồi quay lại hỏi nó.

Nó cũng chẳng thèm đáp, cầm súng xô cửa lao xuống rồi chạy thằng vảo con hẻm bên đường. Tôi lao theo níu nó lại nhưng không kịp, thằng Vinh vừa tỉnh ngủ cũng chẳng hiểu chuyện gì cũng chỉ biết nhìn, tôi gào lên:

-Đứng lại! nhưng coi bộ không có hiệu quả.

Lúc này thằng Hoàng đã mất hút trong con hẻm tối, đành liều mạng tôi cũng phải chạy vào theo. Lò dò mãi cũng đã thấy nó đứng nấp ở vệ tường nơi khúc cua cuối hẻm, nhẹ nhàng tiến lại gần tôi cú cho nó 1 cái rõ đau làm nó xuýt xoa kèm vài câu chửi tục nhưng nó vẫn giơ tay lên làm dấu im lặng.

Nó bảo trong đó có người còn sống, nó mới thấy chạy vào đây nên bám theo rồi ấn người tôi tới ý bảo vào mà xem. Tôi ngó đầu qua mép cửa thì thấy cuối hẻm là 1 căn nhà lớn tối um nhưng đang còn mở cửa, trong đó có bóng người đi lại, tôi chẳng biết bao nhiêu và cũng chẳng nhìn rõ vì quá tối nhưng hình như 3-4 người gì đó.

Tôi nhăn tráng quay lại hỏi nó:

-Em có chắc không? sao em biết?

-Thì có con kia nó đứng đầu hẻm nhìn em rồi bỏ chạy vào đây.

Tôi đang cân nhắc xem vấn đề ở đây là gì, chẳng liên quan gì cả. Nếu là người thật thì chũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyến đinh sắp tới mà là rab thì chỉ tổ rách việc. Tôi bảo kệ chúng nó rồi quay ra nhưng thằng Hoàng giảy nảy không chịu. Nó muốn vào kiểm tra cho bằng được.

-Bố thằng điên này!

Đôi khi có những vấn đề nó quá rõ ràng không cần phải giải thích hay tranh luận gì cả nhưng người ta cứ chống đối chỉ là vì người ta thích thế, thằng Hoàng là cái kiểu người như vậy. Nó muốn như thế là phải như thế, bỏ ra tới nửa đường mà nó cũng chẳng thèm quay ra làm tôi phải quay lại. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy.

Tôi lên đạn rồi đi vào, dặn nó cover ( nổ súng cho tôi rút phòng khi bị tấn công) rồi móc flash ra chuẩn bị quăng. Chốt đã rút, lựu đạn cầm trên tay nhưng tôi chợt nghĩ lại. Thằng Hoàng nó bắn rất tệ. có cái thùng rác cách 30 mét còn trật nó mà cover chắc bắn tôi nát như tương mất.

Tôi lại dúi lựu đạn vào tay nó bảo nó đi vào đi, thằng cu lại giảy nảy không chịu. Nó cũng chẳng chịu hiểu vấn đề là tôi không sợ rab trong đó, tôi sợ nó bắn trúng tôi. Đùn đẩy 1 hồi nó cứ đứng chê bai tôi nhát chết. Nóng máu tôi nhét lại chốt vào trong quả lựu đạn, tháo súng ra đưa cho nó rồi tay cầm mỗi cây kiếm đi vào., tôi định bụng múa vài chiêu cho nó xem.

Còn cách cửa nhà ít mét tôi bắt đầu rón rén nấp 1 bên rồi tiến lại rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt rộng ra. Tiếng cổng rỉ sét lâu ngày rít lên rợn người, đang lom khom chuẩn bị thò đầu lên nhìn cho kỹ thì tiếng ai ở đâu vọng lại:

-Hoàng ơi!!!!!

Má cái thằng Vinh nó vào từ bao giờ, bắt loa tay gọi inh ỏi, tôi chưng hửng chưa kịp phản ứng thì tiếng bước chân trong nhà đã rầm rầm vang lên.

Má ơi 4 con rab trong nhà ùa ra nhắm hướng tụi nó mà lao tới, tôi vẫn nấp sau trụ cổng chưa biết phải làm gì trong khi 4 con rab là vượt qua lao về phía tụi nó. 2 Thằng Khốn nạn lúc này mới hí hoáy lên đạn rồi đưa súng lên. Tôi thầm nghĩ cú này là bỏ mạng rồi. tất nhiên 4 con rab sẽ bị bắn gục nhưng vấn đề là tôi cũng sẽ bị trúng đạn đầy người. Lúc này tôi ở giữa 2 làn đạn, chạy vào trong thì sợ rab trong đó mà đứng im thì sợ trúng đạn của của 2 thằng kia. Chẳng biết làm gì tôi đành nhắm mắt lạy trời vậy.

3 loạt đạn vang lên ngắn gọn rồi tới mấy tiếng đổ bịch bịch xuống đường. Tôi chưa dám mở mắt ra, toàn bộ hệ thần kinh của tôi đang rà soát xem liệu trên người đã bị lủng lỗ nào hay chưa, tôi nghĩ tới ngực rồi bụng, rồi chân rồi tay. Coi bộ không có gì tôi mới ti hí mở mắt ra thì thấy 2 thằng nó đã đi tới.

Vừa quê độ vừa xém chết tôi văng tục mắng chửi inh ỏi mà chúng nó coi bộ không quan tâm cho lắm mà đạp đạp lên mấy con rab để coi chết chưa. Hóa ra là vậy, 1 con là gái, độc chỉ có áo lót trên người, bảo gì ông cu Hoàng nhìn thấy lại chả bám theo. Tôi bực bội quay ra còn 2 thằng nó vấn đứng lại xem xét coi bộ tiếc rẻ lắm.

Chắc cũng 5 phút sau chúng nó mới mò ra rồi cười với nhau coi bộ thõa mãn lắm, tôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì mà chạy thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.