The Khải Huyền

Chương 20: Chương 20: Hunt – Săn tìm (2)




Nó chưa chết, ngoi ngóp cào 2 tay trên mặt đường bất lực, 1 con đực to lớn, không biết bao lâu rồi mà tôi vẫn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo thun đã sang màu cháo lòng của nó.

Tôi đưa súng định cho 1 phát ân huệ nhưng không hiểu sao tôi lại chần chừ, lấy chân lật nó lại. Tôi sững sờ!

Là thằng Háo!

Cái thằng trong đám giang hồ quận tư đã bắt được tôi rồi sau đó tôi đã cứu mạng nó. Sao lại ra nông nỗi này hả trời. Tôi sụp xuống, 2 đầu gối quỵ xuống đường miệng há hốc nói không nên lời.

Nó đưa 2 tay lên với về phía tôi, mắt vẫn nhìn trừng trừng không chớp lấy 1 lần. Nước mắt tôi trào ra lúc nào không hay. Nó với tôi chẳng ơn nghĩa gì nhiều nhưng gặp nhau đã là cái số. Cái đêm tôi bỏ chạy tôi biết thừa nó dư sức nhấn ga cán tôi nhưng nó không làm, lúc quăng chìa khóa xe cho nó, nó không quay đầu bỏ đi mà ngần ngại hỏi tôi sẽ chạy bằng cách nào. Ít ra trong nó còn có lương tâm, tôi đã cứu mạng nó để trả ơn mà giờ lại như thế này. Tôi đã hại nó đến chết mà đôi chân cũng không còn. Tôi cũng chỉ biết ngao ngán lắc đầu thở dài

Chợt nhớ ra nó đi với thằng Tùy, cái thằng ốm ốm xăm con bò cạp. Nó ở đây thì thằng Tùy cũng phải ở đây, tôi bật dậy lật từng cái xác một. Bọn rab đa số toàn da bọc xương, mặt mũi biến đổi cả chỉ trừ những con khỏe mạnh nên tôi phải vén tay áo lên nhìn vào cánh tay từng con 1. Không có nó trong đám này, có lẽ là đám chỗ balo. Cứ đế thằng Háo chới với ở đó tôi chạy lại kiếm tra mấy cái xác chỗ balo.

Không có thằng Tùy, tôi thở phào nhẹ nhõm thêm ít phần. Khoát balo lên tôi quay lại, thằng Háo đã ngất vì mất máu. Tôi không bắn phát ân huệ, phát ân huệ là để giải thoát nhưng có lẽ nó đã chịu đủ rồi, đi như thế này nhẹ nhàng hơn. Tôi quỳ xuống chắp tay lại nó 3 lạy rồi lầm lũi bỏ đi.

Trời đã về chiều, bụng đói và miệng lưỡi khô khốc nhưng tôi chẳng buồn ăn buồn uống. Ngồi xuống bóng cây ven đường hớp lấy miếng nước rồi tôi suy nghĩ tối nay phải ngả lưng ở đâu. Tôi cần tìm 1 căn nhà, 1 căn nhà 2 lầu ở đâu đó, chắc chắn không phải trong thị trấn vì khả năng tụi rab ở đó về đêm là rất cao, tụi nó cần nơi tránh gió để giữ nhiệt.

3h chiều, nắng đốt da tôi tưởng như khét rẹt. Từ nãy giờ tôi không để ý nên giờ mới thấy mùi tử khí vẫn còn bám trên người đầy hôi tanh. Trời nóng càng làm nó tản ra và xông lên mặt lên mũi. Cũng chẳng làm gì được, chẳng có nước nôi gì để mà gột rửa nếu tôi không tìm ra căn nhà nào đó.

Mở bản đồ ra xem, từ sáng đến giờ tôi đi được gần 80 cây số, còn hơn mấy chục cây nữa để đến thị xã Đồng Xoài rồi từ đó có thể đến quốc lộ 14 là con đường chạy thẳng về Buôn Mê, tôi cần phải tính toán. Hoặc là tìm chỗ qua đêm rồi mai đi tiếp hoặc tới Đồng Xoài trước khi trời tối. Nghĩ lại đám rab mới nãy tôi hơi ngại nên tốt hơn là tìm chỗ nào trú chân trước tối nay.

Gần đây có vài căn nhà nhưng đa số cửa nẻo không chắc chắn gì cả, chỉ là cửa gỗ và vài ba con rab có thể xô cho bật chốt. Cũng không còn mấy thời gian và tôi cũng muốn thay cho nhanh bộ đồ này ra nên lên xe đi ngay. Chạy xe chậm chậm qua mấy căn nhà ven đường, có c căn nào ưng ý nên tôi vào đại 1 căn cho xong. Cái nhà 2 tầng cũg khang trang nằm lạc lõng giữa 1 đoạn đường dài, tôi không hiểu chủ nhân nó nghĩ gì lại xây nó ở đây, chẳng có vẻ gì là để buôn bán và cũng khá xa thị trấn để sinh sống. Trông nó có vẻ buồn tẻ và cô đơn như tôi vậy.

Tôi dựng xe trèo qua cổng sắt, cái nhà bao quanh bởi 1 dãy hàng rào b40, trong sân có mấy chậu cây cảnh đã chết khô trụi lá. Cửa sắt khóa ngoài bằng cái ổ Solex to bằng nắm tay nên việc phá khóa coi như không thể, tôi liền đi 1 vòng tìm cửa sổ để chui vào. Đục bể 1 ô cửa rồi thò tay vào trong mở chốt, tôi nhảy cái huỵch vào trong và tay vẫn lăm lăm súng. Từ khi thằng Trung bị đớp chết chỉ vì bất cẩn thì việc vào bất cứ căn nhà nào cũng làm cho tôi ái ngại, cẩn thận kiểm tra từng phòng xong xuôi tôi mới yên tâm ngồi dựa ngửa ra nghế salong nghỉ 1 tý nhưng cái mùi hôi lại dựng tôi dậy.

Vào bếp, mở vòi nước, nó ục ục vài tiếng, phun ra 1 đống cặn rồi tịt hẳn. Không có nước thì tôi không biết tắm rửa bằng cách nào được. Nhảy ra xe đem balo vào tôi chợt để ý ở góc sân có miếng bê tông vuông vắn, nếu may mắn đó đích thị là nắp giếng nước. Tôi thả balo xuống chạy lại cạy nó lên nhưng khốn khiếp, miếng bê tông này nặng chắc cả tạ. Nó có cái móc sắt nhưng với tay trần thì tôi không có cách gì khiên lên được, cái khó ló cái khôn, tôi kiếm dây buộc nó vào xe máy rồi lên ga vào số lôi lên. Cuối cùng thì may mắn cũng mỉm cười với tôi chút xíu, ở dưới là giếng nước.

Tôi kiếm xô múc nước lên và tắm gội bằng ít bột giặt tìm được ở chỗ bếp, dù cái mùi nó vẫn còn thoang thoảng nhưng ít ra cũng dễ chịu hơn trước kia nhiều lần. Đi 1 vòng kiểm tra lại cửa nẻo lần cuối, chèn lại cửa sổ, đặt mấy cái chai lọ giữa đường xong xuôi tôi mới yên tâm vào nhà. Trời cùng vừa kịp tối, bình gas trong bếp còn dùng được nên tôi nấu 2 gói mì ăn bù lấy sức cho cả ngày vừa qua.

Yên vị trên giường tôi mới bắt đầu để ý đến căn nhà, căn nhà này cũng “sạch sẽ” như những căn nhà khác tôi từng vào, người ta đã dọn dẹp rồi mới bỏ đi. Tôi cũng chẳng biết họ đi đâu? Tại sao những khi tai họa đến người ta lại rời bỏ căn nhà của mình? Thế giới ở ngoài kia đầy hỗn độn, tại sao cứ phải mạo hiểm ra ngoài đó. Nghĩ tới đó tôi chợt cười mỉa mai bản thân mình, tôi cũng đã từ bỏ chăn ấm nệm êm để ra ngoài này đấy thôi.

Vì đường cùng, vì hy vọng và cả vì mục đích. Ngày qua ngày chúng ta đều sống và cố gắn để đạt được mục đích gì đó, có người là vì tiền tài và vật chất, có người là vì gia đình và bản thân. Đôi khi chúng ta đạt được rồi lại vội vã tìm đến mục đích khác. Sinh ra, lớn lên, đi học, lập gia đình, chăm sóc con cái và về với cát bụi. Cuộc đời ai cũng thế, mỗi giai đoạn có một mục đích khác nhau và tôi đang tự hỏi tôi ở cái giai đoạn nào khi mà mục đích đơn giản nhất chỉ là sống sót.

Mệt nhoài vì đuối sức tôi thiếp đi lúc nào không hay, tôi mơ, tôi mơ về những ngày trước. Tôi khoan thai ngồi trên bãi biển Cửa Đại của Hội An nghe sóng vỗ dập dìu. Vài người bơi lội, vài người đùa giỡn và chỉ có lũ con nít là thích thú hơn cả, em đòi nắm tay tôi đi dạo. Tôi ngại ngùng nắm lấy rồi đưa em đi. Bãi biễn dài, em cứ thích thú đùa giỡn với sóng nước mặc cho tôi lôi kéo em lên bờ. Dấu chân 2 đứa in dài trên cái rồi sóng biến xóa nhòa khi nào không hay….

-Anh thấy mấy cái nhà kia không? ( Em chỉ vào mấy phòng khách sạn cao cấp sát biển)

-Uh, sao em?

-Ở đó chắc thích lắm anh ha!

-Chỉ những người yêu nhau mới thích thôi?

-Ý anh là sao? sao phải yêu nhau mới thích?

-Uh thì yêu nhau ở đó ngắm biển này nọ.

-Anh không thích chứ gì?

-Uh, mà chúng mình có yêu nhau đâu.

Em bĩu môi, buông tay tôi ra….

Coong……………………..!

Tiếng chai đổ, tôi bật dậy nhanh như lò xo với lấy súng tồi trường ra phía cửa sổ. Vén bức rèm lên, dưới ánh trăng khuyết lờ mờ tôi đang cố định hình xem cái gì trước mắt. 1 đống hỗn độn đang di chuyển, phải nheo mắt tới vài lần tôi mới thấy rõ bọn chúng. Cả đàn rab chẳng biết bao nhiêu con đang đi diễu hành trên đường. Chẳng theo 1 hàng lối hay trật tự nào cả. Chúng xô đẩy lẫn nhau lê lết như những xác sống, già trẻ lớn bé cứ đùn đẩy nhau về phía trước, chúng dật dờ và đói khát 1 cách thảm hại.

Tôi ngồi ẩn mình theo dõi bọn chúng, tất nhiên là rabs với tôi không xa lạ gì nhưng đàn này có gì đó rất đặc biệt. Chúng cứ đi như di dân vậy, tôi thấy có những con đang đùn đẩy hay kéo nhau đi. Tất nhiên không phải là nắm tay, chúng nắm đầu vào áo nhau lôi đi 1 cách thảm hại. 5 phút rồi 10 phút, chúng cứ lũ lượt kéo qua và có lẽ đây là đàn lớn nhất tôi từng thấy. Tôi nhìn chúng đến mức ngáp ngắn ngáp dài mà vẫn chưa hết. có lẽ phải tới cả ngàn con. Tôi đã nghĩ tôi biết gì đó về bọn chúng nhưng coi bộ càng ngày tôi càng chẳng biết gì cả, đáng lẽ chúng phải nấp ở đâu đó để giữ nhiệt như bọn tôi gặp ở xưởng gỗ chứ. Thật là khó hiểu.

Mãi rồi cũng hết, tôi quay lại giường rồi cố gắn vỗ về giấc ngủ. 3h hơn, có phân vân và suy nghì gì thêm vào giờ này cũng chẳng giúp gì được.

Tôi tỉnh giấc khì mặt trời vừa ló dạng, mặc xong quần áo nhưng tôi chẳng muốn xỏ chân vào đôi giày chút nào. Nó là thứ dư âm hôi nhất còn lại từ hôm qua, tôi toan đi chân không nhưng nghĩ tới cảnh phải bỏ chạy vào cánh rừng nào đó thì quả là 1 quyết định ngu ngốc.

Công việc hôm nay vẫn là đi xa nhất có thể và tìm thêm ít xăng, vì đàn rab tối qua di chuyển đúng hướng tôi định đi nên tôi phải đổi hướng khác, chạy ngược lại vài cây số rồi rẽ vòng qua thị trấn. Không biết cái bàn chải đánh răng rơi mất ở đâu nên tôi dùng ngón tay quấn lấy miếng vải sạch, trét thêm ít kem rồi chà lấy chà để đc bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ăn sáng bằng hộp thịt xong xuôi tôi lại lên xe.

Trời còn sớm, sương còn mù. Tôi cứ lầm lũi chạy, sương đọng trên lông mày lông mi rồi chảy xuống thành đường dài. Trên đường đi tôi có thấy xác vài con rab ốm đói bị đồng bọn ăn dở, chắc là của đàn hồi hôm qua. Cũng chẳng còn bao nhiêu là thịt, chúng xé vài cái bắp tay bắp chân rồi để lại bộ lòng lồ lộ đỏ lòm trên lòng đường. Mấy con quạ xà xuống lôi kéo kêu inh ỏi.

Có lẽ thức ăn cạn kiệt, chúng đang di cư đi đâu đó tìm nguồn đồ ăn. Cũng chẳng hứng thú gì mà dừng lại nên tôi chỉ ngó qua rồi bỏ đi. Có chăng là tìm xem có con nào còn đôi giày lành lặn để tôi lấy. Nhưng có 1 con rất lạ khiến tôi phải dừng lại nhìn, nó nằm ở bụi cỏ ven đường, cũng chỉ còn lại phần bụng và đầu nhưng con này hình như bị ăn sống.

Cả vùng bụi rậm xung quanh bị vần nát hết cả, cây cỏ đổ rạp xuống. Máu me văng tung tóe từ lòng đường ra tới đây. Lũ rab thường không ăn lẫn nhau khi còn sống cơ mà. Tôi bước xuống xem xét liệu con này có gì đặc biệt. Là 1 con đực, miệng nó còn ngậm cả 1 thớ thịt do xé ra từ con khác. Tôi chống nạnh đứng nhìn xem xét thì thấy có vệt cỏ ngã rạp vào sâu trong cái quán nước bỏ hoang cách đó ít chục mét.

Nếu như bình thường thì tôi đã mặc kệ và bỏ đi nhưng tôi linh cảm có điều gì đó bất thường ở đây,biết đâu là 1 người sống sót hạ được 1 con rab làm mồi rồi bỏ chạy? Nhìn phía trong cũng khá là quan đãng nên tôi liều mạng đi vào.

Cái không khí âm u lạnh lẽo buổi sáng làm tôi rợn cả gai ốc nhưng có điều còn khiến tôi kinh hãi hơn. Càng lại gần tôi nghe càng rõ, đó là tiếng kêu khóc của con nít. Nó khóc thét lên từng hồi nghe thật đáng sợ. Tôi bắt đầu mất bình tĩnh và sợ nhưng nếu đó là con người thì sao? Là con nít, tôi phải cứu nó nếu không thì không thì nay mai sẽ chẳng còn con người nào trên đời này nữa

Tôi chậm rãi bước từng bước một, vệt cỏ ngã rạp xuống thành 1 đường dài chứng tỏ “nó” đã bò vào đây, cứ cách 1 vài bước tôi lại thấy vệt máu đã khô đen lại bám trên lá cây. Cái quán nước làm bằng mấy cây bạch đàn khẳn khiu, lợp ngói và quây lại bằng vải bạt nhìn như muốn sụp lúc nào không hay. 1 vài bộ bàn ghế đã mục ruỗng. Mấy chai nước rẻ tiền vẫn còn nguyên vương vãi đầy dưới nền xi măng lủng lỗ chỗ.

Tôi cẩn thận tiến vào rướn người xem có gì bên trong nhưng tối quá, tiếng khóc đích thị là trong đó vang ra nhưng làm thế nào để vào 1 cách an toàn. Có gì trong đó ngoài đứa trẻ kia thì có trời mới biết được. Không ném flash cũng không giật sập đc, cái quán lại quá yếu để tôi trèo lên nóc dở ngói ra nhìn. Chợt nghĩ ra cách Tôi lấy dao rồi rạch hình chữ V trên miếng bạt, giật mạnh chúng ra. Miếng vải bạt lâu ngày đã mục ruỗng rách toạt ra.

Không thể tin vào mắt mình, 1 con rab, 1 con rab mẹ đang ôm lấy đứa con của nó. Đứa bé đỏ hỏn và dính máu i đầy mình đang gào khóc trong vô vọng, thậm chí sợi dây rốn vấn còn nguyên. Con mẹ có vẻ đã chết, đồng tử co lại và mắt trợn ngược lên, đống máu dưới nền nhà cho thấy có lẽ nó đã chết vì mất máu trong khi sinh.

Tôi đi vòng qua phía cửa rồi đi vào, để chắc chắn nó đã chết tôi cho thêm 1 dao vào đầu và suy nghĩ. Nếu như HIV không lây trực tiếp từ mẹ sang con trong khi sinh thì Vancouver có lẻ cũng không làm được điều đó nên đứa bé được miễn nhiễm và sống được tới lúc này. Chắc cái xác con rab ngoài kia rõ rang là con bố, nó đã cản mấy con đầu đàn lại cho con mẹ trốn vào đây lúc sinh nở.

Tôi cẩn thận lấy quẹt gas ra hơ lửa sát trùng con dao rồi sau đó cắt dây rốn. Gạt tay con mẹ ra tôi đón lây đứa bé, là 1 thằng cu, nó vẫn quấy khóc nhưng mắt nhắm tịt. Tôi chẳng biết phải làm gì nữa, đặt nó lên bàn, lấy khăn ra hòa ít nước tôi cẩn thận lau sạch máu cho nó. Tôi phải nói là cực kỳ cẩn thận vì máu này có virus. Chẳng may xướt da đứa bé hay da tôi thì coi như xong.

Cởi áo quấn lấy nó rồi tôi mang ra ngoài xe, không có sữa nên tôi khui 1 hộp thịt ra, chắt lấy nước rồi bón cho nó. Nó nhép miệng được vài thìa thì đã thôi khóc. Thằng cu không bụi bẫm cho lắm, da nó ngăm ngăm nhưng cũng có vẻ khỏe mạnh.

Trời ạ! Thân tôi đã lo chưa xong mà còn thêm đứa bé này nữa. Lỡ như đang đêm nó khóc thì coi như xong. Nhưng bỏ lại thì lương tâm lại không cho phép, tôi phải làm gì bây giờ cơ chứ. Qủa thật quá khó xữ. Tôi đặt nó nằm đó rồi ngồi bên cạnh. Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Tôi cứ lẩm bẩm 1 cách điên dại như đang tự trấn an mình.

Sau 1 hồi tôi đã phải quyết định. Tôi không có đồ ăn cho nó, nếu không tìm được sữa thì nó cũng chẳng sống được bao lâu, tôi đặt nó bên cạnh Bố nó rồi quay lưng đi.

Thật sự là quay lưng đi vì tôi cũng chẳng dám quay lại nhìn lấy 1 lần, tôi đạp xe rồi chảy thẳng 1 mạch như đang trốn chạy khỏi chính bản thân mình. Tôi nghĩ tôi đã giết nhiều rabs, nhiều người nên lương tâm có lẽ bây giờ đã quá xa xỉ rồi. Nhưng…..Nhưng những lần trước là vì lý do chính đáng, là vì tự vệ. Bỗng dưng tôi nghĩ tới thằng Trung, thằng Hùng, tôi nghĩ tới cái cảnh sống day dứt không bằng chết khi 2 thằng nó ra đi.

Thắng xe lại cái kít tôi quay đầu xe lại, thậm chí còn nhanh hơn lúc tôi bỏ đi. Miệng tôi lầm bầm mong cho thằng bé không sao. Ơn trời! nó vẫn còn nằm đó ngủ ngon lành. Tôi đỡ nó dậy và ôm vào lòng. 1 sinh linh, sao tôi lại có thể quyết định nhẫn tâm bỏ nó lại như thế cơ chứ. Có lẽ nó cảm thấy cái ôm thật chặt của tôi nên cựa quậy tỉnh giấc.

Nó mở mắt ra nhìn tôi và khiến cho tôi hồn vía lên mây, tôi buông tay đánh rơi nó cái bịch xuống đất.

Đôi mắt của nó! ….Không có tròng…!

Bị đánh rơi xuống đất nên nó thét lên 1 cách ghê rợn. Nó cựa quậy vùng vẩy cố gắn chui ra khỏi tấm áo tôi quấn xung quanh nó. Trước mắt tôi là 1 con rab sơ sinh, khốn nạn thế cơ chứ. Nhưng vấn đề là sinh ra đã thế hay nhiễm sau khi sinh? Tôi đã gặp nhiều rab nhưng tuyệt đối chưa con nào không có tròng mắt như vậy. Tôi mở nút thắt ra cho nó tha hồ vùng vẫy rồi xem cho kỹ. Không tin được, vì gào khóc nên nó lộ cả nanh ra ngoài, bộ móng phát triển ngay từ lúc sinh ra, đầu ngón tay nhọn và ngắn hơn bình thường.

Trời ạ! Bọn chúng đang tiến hóa. Tôi không biết sinh vật này nếu tiếp tục sống thì sẽ ra sao nữa. 1 con thú thực sự.

Tôi bọc nó lại như cũ, đặt vào mô đất cao bên đường rồi bỏ đi. Lần này thì tôi đi thật, không luyến tiếc gì nữa

Đoạn đường còn lại vào thị xã Đồng xoài tôi không gặp khó khăn gì mấy và Đồng xoài cũng chẳng còn lại gì. Cũng vắng tanh như chùa bà đanh như những nơi khác, tôi la liếm xung quanh tìm 1 cửa hàng giày. Không có loại boot như tôi cần nhưng 1 đôi giày thể thao cũng ok rồi. Trong balo cũng còn bao nhiêu là đồ ăn, biết chắc các cửa hàng tạp hóa bị cướp phá cả rồi nên tôi gắn tìm căn nhà nào đó với hy vọng kiếm đc chút gạo và xăng. Hôm nay có lẽ may mắn nên mấy việc trên không khó khăn là mấy. Xăng chiết ở chiếc xe tải trong kho 1 xí nghiệp vận tải, gạo trong nhà dân, tuy có lẫn phân gián như kệ đại vậy, Cầm theo cho chắc.

Tôi nghỉ trưa ngay Uỷ Ban nhân dân thị xã vì chỗ này ít xác chết nhất, ở đây dân họ đốt và đập phá nát hết cả, đến miếng nhựa ghi tên phó chủ tịch cũng bị đạp cho nát. Thú thật là lúc đó cũng chẳng biết đổ lỗi cho ai được, tôi nghĩ vài ngàn người đã tới đây rồi cày nát ra cho hả giận, nghỉ trưa ít phút tôi lại đi nhưng ra khỏi thị xã chưa bao xa tôi lại thấy 1 cảnh tượng kỳ quoái. Đó là xác 1 con rab bị phơi ra giữa đường, tôi phải nói là “phơi” ra vì ai đã cố ý kéo nó ra đây. Bụng bị mổ phanh ra và bộ lòng bị kéo lòi cả ra ngoài, vệt máu đã khô nhưng chưa đen lại chứng tỏ chỉ mới hôm qua hôm kia mà thôi.

Ai đã làm cái trò này và có ý gì? tôi lại xuống xe vác súng ra kiếm tra. Bước lại dần dần thì thấy rõ kẻ làm điều này chắc hẳn phải tàn độc lắm. Hắn đập nát đầu trào cả óc ra ngoài, rạch 1 đường dài từ họng xuống tới hạ bộ sau đó móc nội tạng trưng ra ngoài như để cho chim thú tới ăn.

Con rab này đã làm gì mà thù hằn đến thế cơ chứ, tôi khóa chốt an toàn khoát súng ra sau vai định bụng bỏ đi thì 1 tiếng động lớn vang lên:

Phựt!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.