The Khải Huyền

Chương 63: Chương 63: Into The White – Vào vùng tuyết trắng (6)




Christ cầm khiên lò dò đi trước tôi cẩn trọng đi theo sau, vượt qua ngã tư nơi lạc mất nhau từ nãy nhưng vẫn chưa thấy họ đâu, tôi gọi bộ đàm tới mấy lần cũng không thấy hồi đáp nên đã bắt đầu lo lắng cho họ.

Hai người tôi đuổi theo một đoạn thì đến một ngã Ba, Chris chững lại vì chưa biết phải đi hướng nào thì tôi nhanh tay bật đèn p

in rồi lấy cây thông nòng ra cắm vào một cái lỗ đạn trên tường, cái cây chĩa về phía tay phải chứng tỏ họ bắn từ phía đó tới nên chúng tôi cũng sẽ theo hướng đó.

Hai người lại tiếp tục di chuyển trong đường hầm sâu hun hút, cứ vài bước lại thấy mội bãi máu không biết là của ai, đi thêm một chút nữa thì ngang một căn phòng phát ra ánh sáng xanh dương lạnh lẽo, Chris không màn kiểm tra giục tôi đi tiếp nhưng tôi thấy rất lạ. Các cánh cửa ở đây thường là cửa có tay xoay viền bo tròn, trên cửa có một ô cửa kính hình tròn nhưng cánh cửa của căn phòng này lại vuông vức và dày gấp bội, trên cửa kính lại có vài chắn song bằng thép rất chắc chắn. Dữ liệu lẫn mẫu vật đều đã lấy đủ, Chris gọi tôi lần nữa nhưng tôi bảo khoan, cứ kiểm tra căn phòng này xem sao. Dùng tay lau bớt đi bãi máu trên cửa tôi mới thấy tấm bảng buồng nuôi nhốt, đích thị đây là nơi nuôi bọn rab dị biến. Lúc này Chris đã quay lại thấy căn phòng này cũng không khỏi băn khoăn.

-Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Tôi nói

-Nhưng còn mọi người…?

-Nhanh thôi, anh đưa lựu đạn đây!

Tôi nhận thêm 2 trai lựu đạn từ Chris. Cánh cửa không đóng hẳn mà khép hờ, vốn được mở bằng động cơ điện nên Chris phải phụ bẩy cửa ra tôi mới ném lựu đạn vào được. Nghé mắt nhìn vào trong chỉ thấy 2 dãy lồng sắt và một đống xác thịt đang nằm im lìm, đang rút chốt lựu đạn ra để thảy vào cái lồng gần nhất thì tôi chợt thấy chiếc áo blouse trắng trong ánh sáng xanh lờ mờ. Lựu đạn đã rút chốt, mỏ vịt đã bung ra, thứ lựu đạn Mỹ này tôi lại chưa dùng bao giờ nên tôi hấp tấp ném về phía cuối hành lang nổ một phát đinh tai. Chris đang canh chừng cho tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên liền chĩa súng về phía hành lang, lúc này những con rab trong phòng cũng sực tỉnh bởi tiếng nổ, cất tiếng gào ghê rợn và đập tay chắn song ấm ầm, tuy ồn ào nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng kêu cứu của ai đó bên trong.

Tôi vỗ vai Chris xong kéo anh ta vào trong không quên đẩy cửa lại, lúc này mới nghe rõ tiếng kêu cứu của Fisher.

-Minh! over here! help! help!

-Làm thê nào ông lại trốn ở đây cơ chứ? Tôi chạy lại cái lồng.

-Mở nó ra thế nào? Chris hỏi

-Cậu quẹt thẻ rồi nhập mật mã là được.

Thằng cha này cũng khôn thật, biết lũ rab dị biến thoát ra ngoài nên liền trốn vào lồng của chúng, những chiếc lồng này đều làm bằng titan bọn chúng có muốn bắt thằng chả ra cũng không được, tôi thầm nghĩ khi Chris đang cứu Fisher ra.

-Tình hình sao rồi, tại sao lại lâu như vậy? các cậu có bao nhiêu người, sao chỉ có 2 người ở đây. Fisher hỏi dồn khi còn chưa kịp bước ra khỏi lồng.

-Chỉ mười người thôi, vài ba người đang ở ngoài yêu cầu cứu viện còn nhóm của Mac đang bị truy đuổi đã mất liên lạc rồi. Chris đáp.

-Chuyện này là thế nào, ông đã làm cái trò gì thế? Tôi hỏi Fisher.

-Dài dòng lắm, giờ phải tiêu diệt mẫu vật số 6 trước đã! có chết hêt cũng phải diệt được nó.

-Ông có cách gì làm cho mấy con quỷ này im lặng giùm tôi được không, tôi nói Fisher vì 3 con rab dị biến trong lồng nãy giờ vẫn gào thét đập rầm rầm vào lồng. Fisher lại chỗ cửa nhấn nút shock điện khiến cả ba bị một luồng điện cả ngàn volt phóng qua giật vài cái rồi bất động nằm trên sàn rên ư ử.

-Mẫu vật số 6 là sao? Chris hỏi dồn

-Nó cũng gần như cậu Minh đây, gần như đã trở lại người bình thường nhưng vẫn mang những đặc tính hung tàn khát máu và có sức mạnh của virus. Khi không bị kích động thì là người đến khi bị kích động thì lại biến thành sinh vật có sức mạnh vô cùng nghê gớm, hơn nữa thời gian hồi phục do tổn thương chỉ được tính bằng phút nên nếu nó thoát ra ngoài thì sẽ tạo ra thêm một loài mới….

-Thôi thôi tôi hiểu rồi… mau diệt nốt 3 con này rồi tìm nhóm kia. Chúng tôi đã lắp đặt chất độc khắp nơi rồi, chỉ cần cứu được mọi người là có thể tiêu hủy toàn bộ căn hầm này. Tôi đáp

Fisher liền gật đầu, Chris lại chỗ chiếc lồng có một con rab toàn lông lá đang nằm rên rỉ, nhắm vào đầu nó rồi nổ một loạt đạn khiến óc át lẫn máu me băn đầy lên tường. Fisher thấy thế định cản lại vì đây là mẫu vật ông ta nghiên cứu đã lâu nhưng không kịp.

-Chúng ta thoát ra xong cũng giết chúng bằng chất độc, ông đừng nên nuối tiếc nữa. Tôi nói với Fisher

Chris kết liễu nốt con rab dị biến thứ 2 thì đến bên chiếc lồng của con rab to lớn nhất, đây là con rab to khỏe nhất mà con rab số 6 không dám thả ra vì lo sợ. Con rab này được đánh số 9, nó lúc này đã tỉnh dậy sau khi bị shock điện và chứng kiến cái chết của đồng bọn. Khi thấy Chris chỉa súng về phía nó thì nó dùng 2 cánh tay to lớn đầy vảy cứng che đầu lại rồi bò đi bò lại trong lồng tỏ vẻ lo sợ. Chris liền nhờ tôi tới bấm nút shock điện để nó nằm im, tôi đi về phía cửa, đang đưa tay lên nhấn nút thì bất thình lình bên ngoài cửa một cái bóng vụt qua khiến tôi giật mình lui lại đưa súng lên chuẩn bị. Cánh cửa vỗn dĩ nãy giờ chỉ được khép hờ, biết chắc là bọn rab nghe tiếng lựu đạn nổ đã quay lại nên tôi vơ ngay một thanh sắt chèn ngay vào tay nắm cửa, ngay lập tức một cánh tay gân guốc dài cả mét liền thò vào trong quơ quắn chỉ xém chút nữa là đã chụp được tôi.

Giật mình tôi nổ một loạt đạn khiến nó rút tay về. Chris hiểu chuyện gì xảy ra nên lấy một khẩu súng lục ném cho Fisher. Bất ngờ con rab dị biến trong lồng bỗng rống lên rồi nắm lấy chắn song rung liên hồi như muốn thoát ra, khác hẳn thái độ sợ sệt khi nãy.

-Nó muốn giết bọn ngoài kia đấy. Fisher nói.

-Bọn này có hiểu tiếng người không? Chris hỏi trong khi cả mắt lẫn súng đều không rời khỏi cánh cửa.

-Có chứ! trước đây chúng từng phục vụ cho quân đội Trung Quốc tuy nhiên chúng ta không có thiết bị để kiểm soát chúng hoàn toàn như họ.

– Ầm! Con rab bên ngoài đập lại vào cửa khiến cả bọn chúng tôi giật mình, chúng tôi lúc này đã bị nhốt trong phòng, cánh cửa này không biết khi nào thì bung ra, nếu nó vào được đây thì cả 3 nắm chắc cái chết.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi thầm nghĩ rồi lại chỗ chiếc lồng của con rab số 7 chỉ tay ra cửa nói lớn:

– 杀! (Shã! – Giết)

Con rab lúc này như bị kích động gật đầu lia lịa có vẻ như đã hiểu nhưng không thể yên tâm, tôi lấy chiếc đai dụng cụ của mình gài lên đó một cục thuốc nổ semtex chừng nửa kí lô, cắm ngòi nổ điều khiển vào xong quấn lên cổ mình, tay kia cầm điều khiển ra dấu cho con rab trong lồng. Thêm lần nữa nó gật đầu lia lịa.

Tôi ném chiếc đai vào trong thì nó liền nhặt lấy đeo lên cổ còn gài cả chốt lại. Nãy giờ Chrisl lẫn Fisher vẫn tròn mắt không hiểu được chuyện gì nhưng con rab bên ngoài vẫn đập vào cửa khiến cho bản lề chỉ còn tí nữa là bung ra, cũng không có cách nào khác họ phó mặc số phận cho tôi.

Tôi vơ lấy tấm thẻ của Fisher và mở lồng, tay kia vẫn cầm điều khiển kích nổ, nó chỉ cần bất tuân là tôi bấm nút cho nổ lìa đầu ra ngay. 2 người kia giờ vào cảnh thù trong giặt ngoài toát cả mồ hôi hột nhưng con rab số 7 này dường như rất căm hận con rab bên ngoài nên ngoan ngoãn về phe tôi, chỉ cần cho nó cơ hội được giết bọn kia là đủ, cửa lồng vừa mở thì chậm rãi bò ra cửa dùng cả hai tay gỡ cánh cửa ra rồi gào một tiếng long trời lỡ đất.

Nó vừa bước ra ngoài thì hai con rab dị biến nãy giờ chờ chực liền lao tới xô ngã nó lăng quay xuống đất, một con vồ lấy bả vai cắn xé con kia thì dùng bộ móng cào khắp nơi, trong bóng đêm mịt mùng chỉ nghe thấy tiếng gào thét lẫn kính và đồ đạt đỗ vỡ. Cả ba người chúng tôi chớp lấy thời cơ tẩu thoát ra ngoài, quay đầu lại chỉ thấy một đống xác thịt lẫn lộn đang quần lấy nhau.

Chúng tôi chạy thục mạng mà chả rõ đang chạy đi dâu, Fisher đáng lẽ phải dẫn đường mà anh ta cũng đã vội quá quáng gà.

-Đi đâu đi đâu? Anh ta vừa thở vừa hỏi

-Tìm Mac! Tìm Mac! Chris trả lời

-Gọi bộ đàm đi, ông ấy biết Mac ở đâu mà chỉ? Tôi nhắc Chris.

-Mac! Hoang! Beef!

-Các anh đang ở đâu? Bất ngờ Mac trả lời.

-Không! các anh đang ở đâu? chúng tôi cứu được Fisher rồi.

-Phòng cấp đông!

-Rõ rồi!

Fisher nghe vậy đã hiểu họ đang ở đâu liền lao đi. Chạy qua dăm ba dãy hành lang, chúng tôi đi qua khu bếp ăn tập thể xong mò ra sau bếp thì thấy thêm một cánh cửa thép lớn đầy vết cào cấu đập phá.

Chris đập lên cửa mấy tiếng rồi gọi to, Mac thấy chúng tôi đã tới liền mở cửa. Hóa ra đây là căn phòng trữ thực phẩm đông lạnh. Tôi hấp tấp bật đèn pin lên rọi khắp nơi thì thấy thằng ôn con đang lăm lăm con dao ngồi cạy hộp đồ ăn không màn thế sự.

Mac, Beef, Hoàng, Wings, đủ cả rồi. Không nhiều lời chúng tôi bảo Fisher nhanh chóng dẫn cả bọn đến phòng an toàn để giải cứu những nhân viên còn lại.

Sáu người chúng tôi theo chỉ dẫn của Fisher sau khi đụng độ thêm một toán rab thì đi chỉ hơn trăm mét đã đến nơi.Gọi điện vào trong thì thấy có 21 người còn sống. Họ mở cửa ra cho chúng tôi vào, đa số là nhà nghiên cứu với vài ba người đầu bếp giúp việc không có khả năng chiến đấu.

Thấy chúng tôi thì họ mừng ra mặt vì đã được cứu nhưng đoạn đường trở ra cũng không hề đơn giản.Chúng tôi chuẩn bị lại súng ống và hướng dẫn họ làm theo chỉ dẫn để sơ toán được nhanh nhất, bên ngoài Kicker cũng báo là đã mở được cửa chỉ chờ chúng tôi ra mà thôi.

Vì những nhân viên đều thông thuộc căn hầm nên họ đề nghị thoát ra theo đường hầm kĩ thuật. Hầm kĩ thuật là đường hầm sâu nhất của toàn bộ khu căn cứ và xuyên suốt từ trong ra ngoài, đường hầm này dùng để gắn dây nhợ cung cấp điện và năng lượng được chia làm nhiều khoan, mỗi khoan đều có cửa nên có thể di tản tới đâu khóa cửa đến đó.

Chúng tôi thống nhất nhanh rồi cẩn trọng di chuyển cả toán xuống đường hầm, may thay con đường này hoàn toàn trống trải, hơn mười lăm phút thì cả bọn đã đến được cổng chính tuy nhiên phải leo thang đứng mới lên trên được.

Mac gọi toán Kicker dặn dò chuẩn bị mở cửa xong thì lên trên trước sau đó di tàn mọi người lên, đồng thời lúc này cửa được mở. Không hiểu ông Kicker chểnh mảng hay là không ngờ tới, vừa mở cửa cũng là lúc đèn báo động lẫn còi hú vang lên nghe đinh tai. Cả toán gần ba chục người không khỏi hỗn loạn bò trườn ra ngoài khi mà cửa chưa kịp kéo lên hẳng.Mac có vẻ bực mình hét lên bắt anh tắt báo động đi

Từ sâu trong khu căn cứ bọn rab nghe động liền chạy ra, Chris, Wings cùng tôi và Hoàng ở lại bắn chặn để mọi người kịp thoát ra vì còn nhiều người dưới hầm kĩ thuật chưa kịp leo thang lên trên vì thang này là thang đứng không di chuyển cùng lúc nhiều người được.

Chris, Wings cùng tôi và Hoàng ở lại bắn chặn để mọi người kịp thoát ra

Tôi lúc này vừa bắn vừa thầm nghĩ cầu mong sao con rab số 7 đã tiêu diệt được 2 con rab dị biến kia vì lúc này chúng mà xuất hiền thì gay go. Qủa thật vừa nhắc Táo thào thì Tào Thao đã tới. Ở phía cuối hành lang một con rab dị biến đầy máu me bất ngờ lao ra nhưng chưa kịp bước được bước nào thì đã bị lôi ra sau, hóa ra là nó vẫn đang quần nhau với con rab số 7. Con rab dị biến có vẻ yếu thế hơn nhưng nhanh nhẹn vừa gầm gừ vừa luồn lách canh me sơ hở để tấn công. Thằng Hoàng theo bản năng siết cò bắn liền bị tôi can lại vì cứ để chúng quần nhau thì có nhiều thời gian hơn.

Lúc này đèn điện lẫn báo động đã bị Kicker tắt, căn hầm bất thình lình chìm trong màn đêm đen đặc, chúng tôi cũng bất ngờ luốn cuống bật đèn pin lẫn đèn nhìn đêm lên, từ phía xa xa từng tiếng động của một trận đánh sống còn vẫn vang lên.

Không lâu sau Mac ra hiệu đã sơ tán xong và cho hẹn phát tán chất độc nhưng lúc này cửa lại không đóng lại được vì mất điện nhưng đóng được hay không cũng phải thoát ra đã, tôi ra hiệu cho đồng đội thoát ra trước còn mình thì móc điều khiền kích nổ ra định cho nổ tung cả hai con rab dị biến trong kia.

-Tách! Tách! Quoái, không nổ!

Hay là xa quá, để bọn chúng thoát ra còn chết nữa, cửa thì chưa đóng được nên nếu chất độc có phát tán của chưa chắc tiêu diện được chúng. Mặc kệ tiếng gọi của đồng đội tôi chạy sâu vào trong hầm vừa lao đi vừa bấm liên tục, và ẦM một cái tiếng nổ đã vang lên.

Xong việc tôi nhanh chân chạy ra trong tiếng la ó của mọi người nhưng cách cách cửa chỉ còn chục mét thì nó bất ngờ đóng sầm xuống. Thôi toi! tôi thầm nghĩ nhưng tiếng Mary trong bộ đàm như thức tỉnh tôi dậy.

-ỐNG THÔNG GIÓ! ANH LEO LÊN ỐNG THÔNG GIÓ!

Cô nàng la lên muốn lạc cả giọng, tôi sực nhớ rồi nhảy với lên dăn ba lần nhưng không với tới được.

Một hai ba! một hai ba! Nắp thông gió cách sàn cả gần ba mét, lấy hết sức bình sinh tôi cũng không nhảy lên được.

-Còn bao nhiêu giây nữa phát tán khí độc? Tôi vừa thở vừa hỏi vào bộ đàm

-Bảy phút! nhanh đi! thằng Hoàng gào lên

-Tao với không tới! phắng đi! tôi đáp.

Nói đoạn tôi lấy hết sức nhảy lên cú nữa thì bất ngờ từ trong ống thông gió một cánh tay thò ra, tôi chớp thời cơ tôi nắm lấy. Là Wings, anh ta biết một người không thể nào nhảy lên được nên quay lại tiếp sức, Wings nắm lấy tôi lôi lên, tôi chui vào trong đã quá nữa thì khốn nạn thay một con rab ở đâu chạy ra nắm lấy chân tôi lôi ngược xuống. Wings bị bất ngờ, dù đã nắm kĩ nhưng cũng bị tuột tay.

Tôi biết chắc chuyến này không thoát được thì chết chắc nên nhanh tay đưa tay xuống bắp đùi rút súng lục bắn loạn lên dù không thấy gì, tay kia vẫn bám lấy thành ống thông gió. Nhưng xui thay đây không phải là con rab thường mà là một trong 2 con rab dị biến kia, nó điên máu lôi mạnh tôi xuống khiến tôi đập đầu xuống đất choáng váng chỉ kịp nghe vang vảng Wings đang gọi tôi trong vô vọng.

Con rab lôi tôi xoàng xoạt trên sàn vào sâu trong căn hầm, trên bộ đàm họ vẫn gọi tên tôi liên hồi, tôi chỉ kịp bảo họ chạy đi.

Vài chục giây sau khi đã đỡ choán dù vẫn bị lôi đi tôi liền trở mình quay lại xem chuyện gì đã diễn ra, vẫn là con rab đã quần nhau với con số 7 khi nãy, khắp mình nó vừa bị bỏng vừa bị sức mạnh của khối thuốc nổ xé nát thấy lòi cả xương sườn lẫn phổi ra ngoài nhưng chưa chết.

Thấy nó bị thương đã nặng, tôi thầm nhủ chỉ cố một tí là giết được nó nên tranh thủ thay băng đạn trong súng lục. Nó lôi tôi tới góc tường rồi quăng ngửa tôi lại, chớp thời cơ thấy rõ mục tiêu tôi bắn hết cả loạt đạn vào bộ ngực đã nát bương của nó cầu may một phát trúng tim.

Trong bóng đêm mịt mờ nó kêu ục ục vài tiếng rồi đổ xuống. Tôi lồm cồm bò dậy xem đồng hồ, coi đâu chỉ hơn một phút nữa là căn hầm sẽ tràn đầy chất độc. Kiểu này thì chết chắc, mặt nạ phòng độc của tôi đã rơi từ khi nào không biết nhưng bất ngờ nhận ra khung cảnh quen quen, đây là dãy hành lang dẫn tới phòng chứa mẫu vật.

Tôi nhanh chân tìm căn phòng cách ly rồi chui vào trong đóng cửa lại không quên lôi theo bộ đồ bảo hiểm. Cửa vừa đóng lại cũng là lúc một loạt tiếng nổ đinh tai vang lên, tiếp đó là một loạt không khí màu vàng đục từ các ống thông gió tràn ra bay khắp nơi, chất khí này độc tới nỗi những ống thí nghiệm trên bàn bên ngoài gặp phải liền sôi lên rồi vỡ tan.

May quá cái bộ đàm còn dính trên người, tôi lấy ra gọi nhưng không có trả lời, có lẽ họ đã thoát ra được. Tôi kiểm kê lại trên người thấy chỉ còn bộ đàm, súng lục và hai băng đạn, đèn pin ngoài ra chẳng còn gì.

Lúc này có lẽ họ đã thoát hết lên trên và đang hướng về phía sân bay nên tôi phải nhanh chân lên mới được. Chui vào bộ đồ bảo hộ, kiểm tra chắc chắn nó đã kín tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra. Cửa chính đã bị đóng không thể mở từ bên trong, ống thông gió thì không leo lên được nên tôi đành tìm đường khác. Đây vốn dĩ là một khu căn cứ tên lửa hạt nhân cũ, đã có tên lửa thì phải có silo chứa ống phóng nối lên mặt đất, tôi nghĩ.

Tôi bật đèn pin lò dò quay về phòng an ninh để tìm bảng đồ, dọc hành lang la liệt xác chết chúng tôi tiêu diệt từ lúc đi vào, vừa đi tôi vừa thận trọng nghe ngóng vì con rab dị biến số 6 vẫn còn trong đây, không biết còn sống hay đã chết, nhưng có một xác chết tôi thấy rất lạ, xác chết nằm ở căn phòng gần cổng ra, bị mất một mảng xương sọ trên đầu đồng thời lại trần truồng.

Lục lọi trong đống tài liệu mãi mới ra tờ bản đồ nhưng cái đèn pin dần dần yếu đi rồi chợp sáng chợp tắt vì đã dùng liên tục từ tối hôm qua. Không khó để tìm ra ống phóng, tôi lần mò bước đi trong ánh sáng mỗi lúc một nhạt dần, may thay đến nơi cũng là lúc chiếc đèn pin tắt hẳn, lấy hết sức mở vài ba cánh cửa mới vào được trong chiếc ống phóng to bằng cả tòa nhà và cao dễ đến ba mươi mét. Lần mò một hồi mới tới một chiếc thang, tôi nhẫn nại trèo lên trên dù không biết trên kia có gì, vã cả mồ hôi hột mới lên được tới nóc, lần mò mãi thấy có 1 nắm tay cửa nhưng giật mãi không mở ra được. Tôi rút súng bắn đại một phát nghe đinh tai, trong ánh chớp chỉ một phần ngàn giây của nòng súng tôi thấy đây là loại nắp hầm để mở phải đẩy ra ngoài, thử sức lại vài lần nữa cánh cửa vẫn đứng yên không nhúc nhích chỉ thấy tay ướt lạnh có lẽ ở trên là tuyết nên không thể mở được.

Kiểm lại thấy còn hai băng đạn, thôi thì được ăn cả ngã về không, tôi mò tới bảng lề rồi kê súng vào bắn mấy phát, cánh cửa rung lên kêu, kêu kẽo kẹt rồi bung ra kéo theo bao nhiêu tuyết là tuyết rớt xuống rào rào.

Tôi vướng bận bộ đồ bảo hộ nên vất vả lắm mới chui vào trong, trong này vừa lạnh vừa tối, bỗng nhiên đồng hồ trên bộ đồ báo tít tít, chắc có lẽ sắp hết oxy. Tôi nhanh chóng dùng tay đào chéo lên trên, đào tới đâu tuyết sụp đến đó có lúc lấp luôn cả người, đào đâu độ bốn mét thì thấy có ánh sáng lộ ra, tôi trồi lên hóa ra là mặt trời đã ở trên đầu.

Nhìn quanh chỉ thấy tuyết không là tuyết, xa xa gần cánh rừng là cái nhà kho nơi chúng tôi vào khu căn cứ, hy vọng họ để lại vài chiếc xe. Tôi lấp vội cái đường hầm vừa đào để tránh khí độc phát ra ngoài rồi chạy đến nhà kho nhưng xui thay có lẽ đông người nên không có chiếc xe nào cả. Cởi bộ đồ cho thông thoáng tôi lại bốc bộ đàm lên gọi nhưng không được.

Nhìn quanh thấy còn vài thùng dụng cụ bị bỏ lại, có lẽ họ bỏ xuống xe để lấy chổ chở người, tôi liền mở ra xem. Lấy một khẩu súng trường, vài băng đạn và dăm ba loại thiết bị khác tôi nhanh chóng tìm đường quay lại sân bay.

Đã là giữa trưa, ánh nắng soi sáng của một vùng băng lạnh trắng tinh khiến cho người ta chói cả mắt, tuyết cũng đã ngừng rơi nên tôi mau chóng tìm được đường về sân bay. Chạy bộ chừng bốn mươi phút thì đã tới nơi. Trên đường băng mấy chiếc xe đã bị bỏ lại chứng tỏ họ đã rời đi, tôi chạy lên tháp không lưu bật hết máy móc lên nhìn trên rada thì thấy họ đã bay qua không phận Canada,dò hết tất cả các tần số tôi liên lạc được với máy bay.

-Khỏi nói cũng biết team trên máy bay vui như thế nào khi biết tôi còn sống. Chris bảo sẽ cho máy bay khác quay lại đón tôi nhưng tôi bỗng thấy có điều gì không yên tâm nên buộc miệng hỏi:

-Không kể phi công khi nãy anh đưa bao nhiêu người lên máy bay?

-Đội chúng ta có 11 người khi nãy cứu được 22 nữa là 33, tôi đã kiểm đủ.

-Tôi còn ở đây thì các anh chỉ còn 10 người, chúng ta cứu 22 thì là 32 chứ

-Dư…dư …một người! Chris lắp bắp

-Con rab dị biến số 6 đang ở trên máy bay! Tôi thốt lên.

Trong bộ đàm chỉ nghe im lặng một cách đáng sợ, tôi định bảo cho tôi nói chuyện với Mac nhưng bất giác tôi lại thấy lạnh sống lưng. Ở trên đường băng vài ba bóng người đang khật khưởng đi về tháp không lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.