Đêm đó qua đi, Dương Như Tuyên lại muốn liên hệ với Dương Như Kỳ, gửi thư vài lần lại nghe nói gần đây nàng ta thường ra ngoài, mà còn cùng đi với Phiền Bách Văn.
Loại kết quả này Dương Như Tuyên không biết là tốt hay xấu, cho dù muốn khuyên cũng không có cơ hội.
Vì thế nàng đành phải đặt tâm tư lên việc giúp chồng dạy con, cho dù làm việc và nghỉ ngơi cùng không khác quá khứ, nhưng nàng cảm thấy kiên định hơn rất nhiều, đó là một cảm giác khó có thể hình dung, giống như nàng rốt cuộc tìm được thứ thuộc về nàng.
Ngày mười năm Tết Nguyên Tiêu, vương triều Đại Tấn rất chú trọng ngày lễ, trong thành bảy đủ loại lồng đèn đầy màu sắc, khi dường như nhà nào cũng sẽ ra cửa ngắm lồng đèn, Dương Trí Nghiêu dẫn theo một vị công tử tới cửa bái phỏng.
Dương Như Tuyên ở phòng khách, sai Hạnh Nhi đến thư phòng mời Phiền Bách Nguyên đến.
Phiền Bách Nguyên vừa đến, công tử vốn đang phẩm trà lập tức đứng dậy, thân thiết gọi.
“Bách Nguyên.”
Có thể khẽ gọi tên Phiền Bách Nguyên, đại biểu cho giao tình hai người khác biệt, hoặc là đối phương có thân phận cao hơn danh hiệu Bình Tây Hầu này, Dương Như Tuyên vốn không quá để ý, lại cảm thấy nam nhân này nhìn có chút quen mắt, như là đã gặp ở đâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra.
Cảm giác này đối với nàng mà nói đúng là ít lại càng ít, trí nhớ của nàng rất tốt, dường như đã gặp qua là không quên được, hiếm có khi gặp mà lại nhớ không nổi, còn nữa nam nhân nàng gặp không nhiều lắm, nếu đã gặp thì không có khả năng quên.
Nhưng, nàng thật sự không nhớ ra.
“Như Tuyên, dẫn Doãn Hi đến nơi khác đi.”
“Được.” Ôm lấy Phiền Doãn Hi, Dương Như Tuyên khom người cười với Dương Trí Nghiêuvà vị công tử kia, lập tức rời đi, vừa mới bước ra phòng khách liền nghe thấy Phiền Bách Nguyên kêu Tam công tử.
Tam công tử? Hình như nàng cũng nghe ai đó nhắc tới Tam công tử... Nghiêng đầu suy nghĩ, như thế nào cũng vẫn không nhớ ra.
“Nương, đi hoa viên.” Phiền Doãn Hi dương khuôn mặt nhỏ nhắn chọc người mến yêu lên, làm nũng nói.
“Không được, ngày hôm nay phải tập viết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Phiền Doãn Hi nháy mắt héo rũ, tắt hẳn nụ cười với Dương Như Tuyên.
“Cha con giao bài tập, nếu con không viết, phụ thân sẽ tức giận, đến lúc đó nương không bảo vệ được con.” Nàng nói xong, lại nghĩ tới thỏi mực đã dùng hết, suy nghĩ một chút, dưới chân chuyển phương hướng, đi đến thư phòng của Phiền Bách Nguyên.
Nơi đó cách phòng khách khá gần, mà bên trong Văn Phòng Tứ Bảo đều đầy đủ, quan trọng là ... Còn có rất nhiều sách, cũng đã lâu nàng không tĩnh tâm mà đọc sách rồi, thừa dịp Doãn Hi tập viết, tìm sách giết thời gian cũng được.
“Doãn Hi, ngồi lên trên giường đi.” Vừa vào thư phòng, nàng liền phân phó nhi tử, chính mình chuẩn bị tốt chậu than ở góc thư phòng trước, đi đến chỗ án thư*, đã thấy trên án thư bày một bức tranh vẫn chưa xong.
*Án thư: bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.
Nàng có chút ngoài ý muốn, chuyển cái chặn giấy mở ra nhìn lên, trực giác bức tranh này tương đối đặc biệt, không giống như là một bức Sơn Thủy vẩy mực, cũng không giống xuân cảnh hoặc đông cảnh đơn thuần, thay vào đó đại đa số là miêu tả thị trấn đồi núi đẹp, nếu nói là bản đồ, thì tinh tế phức tạp hơn bản đồ nhiều.
Quan trọng là ..., nàng chạm vào vết mực nước đọng bên cạnh, mà mực vết nước lại dính trên tay nàng, cho thấy tranh này rõ ràng vừa mới họa.
Mặc Ngôn có họa công tốt như vậy sao?
Nhưng, sao Hầu gia có thể đồng ý hắn ngồi vẽ tranh ở chỗ này? Cho dù Mặc Ngôn thật sự có họa công tốt, mà Hầu gia thích họa tác của hắn, nhưng hai mắt Hầu gia không thể nhìn thấy, cho dù họa tốt cũng vô dụng, đúng không?
“Nương?” Phiền Doãn Hi ngồi ở trên giường gấm, , khó hiểu gọi.
“Đến đây.” Không nghĩ nữa, nàng lấy giấy từ trong hộp giấy, thuận tay di chuyển bút mực nghiên mực đến chiếc kỷ trà bên cạnh giường gấm, để cho hắn tập viết trên chiếc kỷ trà.
“Nương, phải viết cái gì?”
“Hôm qua phụ thân dạy con cái gì?” Nàng hỏi, vừa đi đến tủ sách.
Phiền Doãn Hi hít hơi: “Con không nhớ rõ...”
“Vậy thì...” Nàng rút một bản《 Luận Ngữ 》 bìa cứng: “Vậy bắt đầu từ trang đầu tiên.”
Phiền Doãn Hi xanh cả mặt: “Nương, con xem không hiểu...” Nó mới hai tuổi, cho hết năm nay, nó cũng chỉ là hài tử ba tuổi!
Hắn trộm hỏi qua Tuế Vị Ương, Tuế Vị Ương nói, ngay cả họ hắn cũng không biết viết, ít nhất nó cũng đã biết viết tên của bản thân, so sánh với Tuế Vị Ương thì mạnh hơn nhiều, đúng không?
“Không sao, mô tả được là được, đợi nương viết một bảng chữ cho con viết, rồi sẽ dạy con hiểu.” Nàng đi trở về tủ sách tìm sách.
Cơ hội nàng tiến vào thư phòng không nhiều lắm, hiện giờ xem ra, sách trên tủ sách phần lớn là binh pháp, nhưng ngẫm lại cũng đúng, Hầu gia vốn là tướng quân, đọc binh pháp là bình thường, nhưng trên góc tủ sách lại nhét mấy cái hộp gỗ, nàng rút ra một cái, chỉ thấy là tranh cuộn, từ từ kéo ra, là cùng phong cách với bức vẽ trên án thư, mà họa pháp giống nhau, miêu tả phong cảnh núi thành.
Nàng ngồi xuống ghế trước bàn, mày nhíu lại.
Miêu tả phong cảnh Thái Bình Thịnh Thế cũng không ít, nhưng phong cảnh núi thành này không hề cường điệu sự hưng thịnh suy bại của thành trấn, như thuần túy ghi lại... Đây là Mặc Ngôn họa sao?
Không có lạc khoản*, càng không có ghi thời gian, thật sự là bức tranh kỳ quái. Nhưng họa vô cùng tốt, thể hiện rõ ba chiều của cảnh vật, đây là bức họa rất đặc biệt, nhưng bức họa này lại không thể hiện chủ đề cụ thể là gì?
*Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)
“Nương, con thật sự không viết...” Phiền Doãn Hi đáng thương tội nghiệp cầu cứu.
Bị cắt ngang suy nghĩ, Dương Như Tuyên mang tranh cuộn theo, thuận tiện lấy tờ giấy ra, quyết định viết cho nó một bảng chữ mẫu để viết trước, nếu không suy nghĩ lại bị cắt ngang, nàng muốn xem sách cũng không thể tận hứng.
Sắc trời bên ngoài hơi mù mịt, sương mù bay tăng thêm khí lạnh, nhưng bên trong phòng khách lại nói chuyện với nhau rất thân thiện, lò lửa đang cháy sáng, nước trà phun trào hơi nước, rót vào ấm tử sa* khảm ngọc, lá trà trong ấm tử sa mang hương thơm riêng, đuổi đi khi lạnh trong phòng, tỏa ra hương thơm tươi mát.
“Nếu không ngươi có đính ước với Tuyên tiểu thư Dương gia, nói không chừng nàng sẽ thành trắc phi của ta.” Mở miệng chính là Tam công tử, cũng chính là Tam hoàng tử Hoàng Phủ Ương đương triều.
Phiền Bách Nguyên liếc hắn một cái, thay hắn rót cốc trà: “Tam công tử và Dương gia lại qua lại rất gần nha.”
“Dương gia có học sĩ Nội Các yêu sách thành si, mỗi ngày nói bên tai ta rằng muội tử hắn thông minh bao nhiêu, nhưng không cho ta gặp mặt, thật sự lại càng khiến người ta hứng thú, về sau Dương Như Hàm lấy chồng, dựa vào thân phận đường đệ thế tử Cung vương, ta đến Dương phủ một chuyến, trùng hợp gặp Dương Như Tuyên, vừa thấy quả thật là giật nảy mình, đáng tiếc khi đó tuổi nàng còn quá nhỏ, nghĩ thầm qua hai năm nữa sẽ đến phủ nói chuyện, ai biết...” Hoàng Phủ Ương cười cười, lấy trà kính hắn: “Bị ngươi nhanh chân đến trước rồi.”
Phiền Bách Nguyên nhướng mày, tự tiếu phi tiếu: “Dương học sĩ không giới thiệu, chứng tỏ hắn biết nhìn xa, cũng không phải là kẻ chỉ biết đọc tử thư.” Thật sự là tên ca ca ngốc, nơi nơi khoe ra muội tử, may mắn hắn đã thanh tỉnh, cũng đủ thông minh, không muốn để cho muội tử nhà mình bị cuốn vào tranh đấu hoàng tộc.
“Vậy cũng đúng, cũng chính bởi vì hắn chính khí như vậy, ta đặc biệt thích thân cận với hắn, dù sao hắn không giống những quan viên khác, trong lòng và thể hiện ra ngoài luôn luôn là hai bộ mặt.”
“Theo ta thấy, Tam hoàng tử cũng tương đối ỷ lại Trí Nghiêu.”
“Ai bảo lúc trước hắn biết thân phận của ta thì sống chết quấn lấy ta.” Hoàng Phủ Ương cười đến vô nại, trong lúc giơ tay nhấc chân đó luôn có một cỗ khí tức vương giả, làm cho người ta không dám làm càn.
“Tam hoàng tử, lời này không thể nói như vậy, quan hệ của thương và quan vốn chặt chẽ không rời, còn nữa nghiêm khắc mà nói, ta xem như một xảo thương (một thương nhân khéo léo), không phải gian thương, nếu không Tam hoàng tử đã sớm đá ta đến chân trời góc biển rồi.” Áo bào Ngân Hồ của Dương Trí Nghiêu run run, lấy biểu hiện đó để chứng mình hắn có chính khí.
“Là xảo thương, cũng phải có bản lĩnh, lúc này sẽ không làm hỏng chuyện chứ.” Phiền Bách Nguyên rót cốc trà cho bản thân, ở trước mặt hai người bọn họ, hắn hành động tự nhiên, không cần giấu diếm.
“Nói làm hỏng chuyện gì? Lần trước chính là kế trong kế của ngươi, ta làm vừa đúng.”
“Cho nên, ngươi đã tạo quan hệ cho Dương Như Kỳ?” Đêm đó qua đi, hắn muốn Mặc Ngôn cầm một khoản tiền thưởng cho Dương Như Kỳ , nói là cho nàng ta mua thêm trang phục và trang sức, nàng ta lập tức cao hứng phấn chấn xuất phủ chọn mua.
Nhưng, ngân lượng đó há có phí phạm, mỗi đồng tiền hắn bỏ ra, đều là uổng phí.
“Đương nhiên, ta muốn giúp đỡ Nhị thiếu gia và Dương Như Kỳ, một khi Dương Như Kỳ biết thân phận đối phương, sau khi nói chuyện, cách hai ngày sẽ dẫn Phiền Bách Văn đến.” Tên xảo thương hắn sở dĩ nói là xảo, đó là bởi vì hắn giao hữu khắp thiên hạ, biến tất cả địch nhân thành bạn của bản thân, thượng lưu hạ lưu đều có bạn của hắn, đương nhiên cũng bao gồm lục hoàng tử kia.
Bán dạo thôi, nhân mạch chẳng khác nào tiền bạc, không ai lại làm hỏng nhân mạch cả, miễn hắn có thể kiếm tiền, cho dù hắn là quỷ cũng đều là bạn.
“Ta nghe Trí Nghiêu nhắc tới chuyện này, ngày hôm nay mới thừa dịp trong phủ không người, đặc biệt đi chuyến này.” Hoàng Phủ Ương đặt chén trà một bên, Phiền Bách Nguyên lập tức lại rót trà: “Ngươi muốn đệ đệ nhà mình về phe lục hoàng tử, rốt cuộc là có dụng ý gì? Ta nghĩ cả buổi, vẫn không nghĩ ra.”
Phóng nhãn trong triều, phái Lục hoàng đệ dường như là quyền khuynh hoàng triều, lúc trước Đại Hoàng Huynh và nhị hoàng huynh thay nhau gặp chuyện không may, trọng thần yêu cầu phụ hoàng lập thái tử lần nữa, nhưng đến nay phụ hoàng vẫn chưa quyết định, nhưng ngôi vị thái tử này, dường như trọng thần hoàng triều nhất trí cho rằng lục hoàng đệ nhất định sẽ là thái tử, thế cho nên dẫn đến trong triều đình kết bè kết cánh bầu không khí càng lúc càng nặng nề, tham ô làm rối kỉ cương, mới khiến cho phụ hoàng hạ lệnh muốn hắn tra rõ.
Nhưng mà việc Đạo Hỏa Tuyến (ví với sự kiện dẫn đến bùng nổ sự kiện) này bắt đầu từ khi Đại Hoàng Huynh mưu phản, khiến người ta suy tư chính là, Phiền Bách Nguyên đã cho biết từ sớm, trừ việc muốn hắn phòng bị ra, còn muốn hắn ngầm điều tra lập công trước mặt phụ hoàng.
“Rất nhanh, Tam hoàng tử sẽ hiểu.”