“Tuyên tiểu thư, dùng bữa rồi.”
Dương Như Tuyên nằm ở trên giường ngẩn người thật lâu bị Mật Nhi không khách khí gọi hoàn hồn, nàng nhìn qua, Mật Nhi và nàng cũng không hơn kém nhau mấy tuổi, ước chừng trên dưới 12, 13 tuổi, hiện giờ bị phát đến bên người nàng, khẳng định lòng không thoải mái. Dù sao cũng là nha hoàn trong phủ, đương nhiên muốn phụng dưỡng chánh chủ, chứ không phải đứa bé mồ côi không nơi nương tựa.
Tâm trạng Mật Nhi nàng có thể lý giải, cũng không trách móc, dù sao Mật Nhi có vẻ thẳng tính hơn những nha hoàn nơi hậu viện của Phiền phủ, trong long có thể có suy nghĩ xấu gì chứ?
Dương Như Tuyên cẩn thận đánh giá diện mạo của nàng, mặt má đào, mắt to thanh lệ xinh đẹp không tỳ vết, thật không biết vì sao lúc trước nàng lại chán ghét mấy nha hoàn này như vậy, cảm thấy các nàng ỷ vào thân phận nửa tiểu thư mà khi dễ mình.
“Cảm ơn ngươi, Mật Nhi.” Nàng cười cảm ơn.
Mật Nhi nghe vậy ngược lại có chút sững sờ. Nguyên nhân là vì khi tiểu thư của tam phòng đến Địch Dương thành làm khách, luôn một bộ dáng tài cao khí ngạo, hiện giờ nàng được nhận nuôi, bản thân đang muốn làm giảm uy phong của nàng, để nàng khỏi vênh mặt hất hàm sai khiến chủ tử nhà mình nữa, không nghĩ tới mình còn chưa nói gì, bộ dáng nàng đã dịu ngoan uyển chuyển hàm xúc, khiến nàng khó hiểu cực kỳ.
“Tuyên tiểu thư nói gì vậy, trên đời này làm gì có chủ tử nào nói cảm ơn với nô tỳ chứ?” Hạnh Nhi bưng chậu nước vào phòng, tuổi cũng không khác Mật Nhi là mấy, tuy diện mạo như hoa còn có chút ngây ngô, nhưng tính tình đã có vẻ ổn trọng: “Chẳng lẽ là ám chỉ chúng nô tỳ hầu hạ không được chu đáo?”
Dương Như Tuyên cười đến chua sót: “Ta...”
Nàng còn chưa kịp ý thức được quá khư nàng đối xử với hạ nhân như thế nào, cửa điêu khắc tinh xảo lập tức bị người đẩy ra, phụ nhân quần áo ngăn nắp đầu đầy trâm, phía sau có vài nha hoàn bà tử đi tới, tình cảnh kia nếu như bị người không biết chuyện thấy, thật sự sẽ cho rằng phụ nhân này là đương gia chủ mẫu.
“Xảy ra chuyện gì vậy ? Hóa ra là ác nô khi dễ chủ, tạo phản hay sao?” Phụ nhân mặc áo váy màu hồng, trên thêu ngàn đóa cúc, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác mặc dù có thể thấy được năm tháng phong sương, vẫn không khó có thể đoán được lúc còn trẻ diêm dúa câu hồn như thế nào, nhất là đôi mắt đẹp mị hoặc hẹp dài kia, khiến người khác có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.
Mỹ nhan nàng ta tô vẽ ý cười, như đang nói giỡn trêu ghẹo, nhiên lời lẽ sắc bén khó có thể bỏ qua.
Mật Nhi nghe vậy, vốn định mở miệng phản bác, lại bị Hạnh Nhi dùng ánh mắt ngăn lại.
“Lý di nương, chúng nô tỳ không dám lỗ mãng.” Hạnh Nhi buông mắt xuống, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Vậy là tốt rồi, nhưng chúng ta nói chuyện nên thêm chút ý cười, có thể loại bỏ chút hiểu lầm không cần thiết, nếu không sẽ khiến Tuyên tiểu thư tam phòng cho rằng mình vì chỗ dung thân, còn phải bị ác nô khi dễ, vậy không phải oan lớn?” Ý cười của Lý thị không giảm, trông thì như thay hai bên hoà giải, nhưng người sáng suốt nhìn sẽ biết nàng ta căn bản là khẩu Phật tâm xà.
Nhưng Mật Nhi chịu không nổi nàng ta luôn câu ‘ác nô khi chủ’ trên miệng, đang muốn phát tác, lại bị Hạnh Nhi kéo lại.
Chỉ thấy Hạnh Nhi khom người với Lý thị, thấp giọng nói: “Nô tỳ thụ giáo.”
“Ánh mắt của nha đầu ngươi rất tốt, như vậy mới khiến người ta yêu thích chứ.”
“Nếu Lý di nương đến thăm Tuyên tiểu thư, chúng nô tỳ xin lui xuống trước chuẩn bị bữa trưa cho Tuyên tiểu thư.” Dứt lời, Hạnh Nhi lôi kéo Mật Nhi vẫn không cam lòng rời đi.
Hai người rời đi, Lý thị mới từ từ đi đến bên giường, nàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm tay Dương Như Tuyên.
“Tuyên nha đầu, thân thể tốt hơn chưa?”
“... Tốt hơn nhiều.”
“Muốn di nương mời đại phu khác hay, thay con khám và chữa bệnh? Ta thấy không phải do phong hàn, chứ sao lại náo loạn mười ngày nửa tháng còn không thấy khởi sắc? Nếu không biết chuyện, sẽ nghĩ Nhị bá mẫu con mời đại phu Mông Cổ không biết gì kia đến, để hại con.”
Dương Như Tuyên nghe, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Sai, dường như đã sai ngay từ giây phút đầu tiên.
Phụ nhân trước mắt, là tiểu thiếp của Nhị bá phụ, nghe nói là thiên kim của một viên quan họ Lý đang xuống dốc, năm đó dùng phương thức uỷ thác, vì bảo vệ địa vị trong phủ, mới khiến Nhị bá phụ bất đắc dĩ nhận lấy, khác với tiểu thiếp mua về từ bên ngoài, nhưng trên thực tế Nhị bá phụ cũng chỉ có một tiểu thiếp.
Mà Lý di nương ở bên ngoài dịu ngoan, kì thực rất giỏi mượn đao giết người, không khác gì đám thông phòng trong hậu viện của Phiền Bách Văn, ngoài mặt lôi kéo, sau lung thì gây cản trở, dẫm đạp lên người khác để đạt được mục đích của mình.
Năm đó sau khi nàng được nhận nuôi, người thường xuyên ở bên cạnh nàng nhất đó là Lý di nương. Luôn nâng nàng lên thật cao, nói nha hoàn hầu hạ bên người nàng quá ít, sân quá nhỏ, Nhị bá mẫu muốn nàng học nữ công trù nghệ thì nói là coi nàng như nô tỳ, còn không bằng mấy nha hoàn kia... Về sau ngay cả chuyện tỷ tỷ gả đến Cung vương phủ Hoài Nam thành, bà cô muốn gả nàng cho Hầu gia mắt mù đều được Lý di nương lấy ra viết lại, bịa đặt bên tai nàng, khiến nàng tin tưởng nếu mình không tự lập tự mình cố gắng, không dựa vào chính mình tìm một mối nhân duyên tốt, cuối cùng chỉ có thể làm kế thất của Hầu gia mắt mù nghèo túng.
Nhưng sự thực chứng minh, nàng tin tưởng, bà cô và Nhị bá mẫu thật lòng đối xử tốt với nàng, coi nàng như người trong nhà mà đối xử, tuyết đối không thể muốn nàng làm nô tỳ! Còn nữa, kế thất của Hầu gia mắt mù nghèo túng, cũng tuyệt đối mạnh hơn làm thiếp của Phiền Bách Văn.
Ít nhất, nàng có thể thuận lợi cả đời, mà không bị mượn đao giết người, thậm chí còn liên luỵ cả Dương gia.
Cho nên, ông trời để cho nàng sống lại, chẳng lẽ là muốn nàng sửa chữa những sai lầm trước kia?
Năm đó tuổi nhỏ, lấy tâm cao khí ngạo che dấu yếu ớt, lại bị Lý di nương thao túng, tin lời tiểu nhân gièm pha, hủy đi cuộc đời của bản thân, nhưng lần này, không được!
“... Tuyên nha đầu, sao con lại dung ánh mắt đấy nhìn ta?” Ánh mắt chứa hận như muốn nuốt chửng người khác.
Dương Như Tuyên nghe vậy, thoáng thu liễm tâm trạng, cười nói: “Lý di nương, ta khỏe rồi.”
Lý thị nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, thân thiết vỗ vỗ tay nàng: “Nha đầu con, người gặp người thích, có tài khí lại thông minh, di nương ta chỉ lo lắng nếu không chăm sóc tốt cho con, để nhiệt độ nóng hỏng đầu làm sao bây giờ, người ngoài không biết còn cho rằng chúng ta cố ý đối xử với con như vậy, chẳng phải là oan lớn?”
Lý di nương luôn như thế này, trong ba câu thì có đến hai câu châm ngòi, cố ý muốn nàng hiểu lầm bà cô và Nhị bá mẫu đối xử với nàng cực kém, mới có thể khiến nàng tạo thành sai lầm lớn: “Không sợ, đã có di nương ở đây.” Nàng cười nói.
Sai đã sai, nếu ông trời cho nàng cơ hội làm lại, không thể tái phạm sai lầm trước kia, mặc cho Lý di nương châm ngòi như thế nào, nàng cũng sẽ không giống trước, nhưng... Quan hệ tốt với bà ta, cũng không có gì không tốt?
Gần gũi với Lý di nương, mới biết bà ta có suy nghĩ xấu gì, nếu chỉ đối phó bà ta, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm ở hậu viện Phiền Bách Văn nàng cũng dư sức thành công, nhưng nếu Lý di nương dám tính kế những người khác của chi thứ hai ... Nàng sẽ khiến bà ta phải 'biết vậy chẳng làm'!
“Nói đúng lắm, có di nương ở đây, ai cũng không được động vào con.” Ở nơi Dương Như Tuyên không nhìn thấy Lý thị lộ ra nụ cười gian.
Mà khi Dương Như Tuyên cúi đầu, trên khuôn mặt thiếu nữ ngây ngô, lộ ra nụ cười lạnh khiếp người vượt qua tuổi tác.
Tối ngày hôm sau, cơn sốt của Dương Như Tuyên dường như đã được đẩy lui, lão thái thái Hoàng thị và Mục thị của chi thứ hai Dương gia đặc biệt đến thăm nàng.
“Tuyên nha đầu, còn chỗ nào không khoẻ không?” Hoàng thị để cho nha hoàn hầu hạ, ngồi xuống ghế dựa lưng ở đầu giường.