Thím Lý cười gật đầu một cái, rồi lại đưa cái hộp cho Giang Vũ Phi: “Cô Giang, làm phiền cô tiếp tục cầm giúp tôi, lát nữa tôi lấy sau.”
“Được.” Giang Vũ Phi cất kỹ cái hộp, hỏi bà: “Thím Lý, bây giờ thím muốn đi chưa?”
“Đi thôi.” Thím Lý tạm biệt hai người Nguyễn Thiên Lăng, sau đó nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Giang Vũ Phi cùng rời đi.
Từ đầu đến cuối, Giang Vũ Phi vẫn luôn không nhìn Nguyễn Thiên Lăng một cái nào, hoàn toàn coi anh như không khí.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp.
Đột nhiên, có một đứa bé chạy về phía Giang Vũ Phi, va vào cô một cái, lòng Nguyễn Thiên Lăng lo lắng, một chân vội bước ra.
Thấy cô không sao, anh lại dừng bước, có điều chân anh đã bước ra, hành động này quá rõ ràng rồi.
Nhan Duyệt đứng bên cạnh thấy rõ phản ứng của anh khi nãy, sắc mặt cô ta lập tức trở nên rất khó coi, Nguyễn Thiên Lăng đưa mắt nhìn lại, thấy đôi mắt cô ta chứa đầy sự ấm ức và tức giận.
Anh mím môi không biết nên giải thích như thế nào về hành động vô thức vừa rồi.
Anh chỉ nghĩ đến đứa bé trong bụng Giang Vũ Phi, nên rất lo lắng cho cô phản xạ có điều kiện, sợ cô xảy ra nguy hiểm.
“Duyệt Duyệt…”
“Anh không cần nói gì hết!” Nhan Duyệt vội vàng che miệng anh, đôi mắt ưu thương: “Lăng, em thà tin anh không có bất kỳ ý nghĩ gì với cô ta, anh hoàn toàn không để ý gì đến cô ta phải không?”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, đúng vậy, không phải anh quan tâm Giang Vũ Phi, anh chỉ quan tâm đứa bé trong bụng cô.
Anh kéo tay cô ta xuống, cười chiều chuộng: “Đồ ngốc, đi thôi, chúng ta đi xem phim.”
“Ừm.” Nhan Duyệt cười gật đầu, không tiếp tục truy hỏi thêm gì nữa.
Giang Vũ Phi với thím Lý ra khỏi cửa hàng, thím Lý vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi nói: “Suýt chút nữa thì bị cô Nhan nhìn ra. Cô Giang, vẫn là cô nhanh trí. Đúng rồi, sao cô lại mang dây chuyền bên người vậy?”
“Mang theo bên người, nếu có cơ hội có thể đưa cho mẹ tôi.” Giang Vũ Phi thuận miệng trả lời bà.
“May là cô mang theo, bằng không thì đã bị cô Nhan biết rồi.” Thím Lý cười tủm tỉm nói.
Giang Vũ Phi không vui lắm, lãnh đạm nói: “Về thôi.”
“À, được rồi.” Thím Lý còn tưởng rằng, vì cô gặp Nguyễn Thiên Lăng đi cùng với Nhan Duyệt cho nên mới không vui như vậy.
Nhưng thật ra là vì kế hoạch chạy trốn thất bại nên tâm tình trở nên sa sút.
Vốn ý định của cô hôm nay bỏ trốn, đã chuẩn bị xong xuôi hết tất cả những thứ cần thiết rồi, thế nhưng mà cô lại không may gặp Nguyễn Thiên Lăng với Nhan Duyệt.
Nếu như không có hai người bọn họ, hiện giờ cô đã sớm cao chạy xa bay rồi.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt lộ ra khát vọng, thật sự rất muốn ngồi lên máy bay rời khỏi nơi này.
Trở lại biệt thự, cô lại lấy hết những thứ đã chuẩn bị xong xuôi ra rồi cất đi, nằm trên giường lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Cô không dám dùng máy tính lên mạng, sợ trên máy tính lưu lại dấu vết gì đó có thể bị Nguyễn Thiên Lăng phát hiện, cho nên chỉ có thể dùng điện thoại di động lên mạng.
Phụ nữ có thai đều chóng mệt mỏi, Giang Vũ Phi nằm trên giường dùng điện thoại trong chốc lát liền vô thức chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, cô mơ thấy một chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Ngày đó là tết trung thu, cả nhà định cùng nhau ăn tết trung thu ở nhà.
“Vũ Phi, bao giờ Thiên Lăng mới về vậy?” Ông nội ngồi ở trước bàn ăn mở miệng hỏi cô.
Cô đứng ở phòng khách, bỏ điện thoại di động đang bấm trên tay xuống: “Ông, điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vẫn không có ai nghe.”
“Được rồi, không đợi nó nữa, cháu lại đây ăn cơm đi.”
“Ông, cháu đến công ty xem sao, có lẽ là anh ấy đang tăng ca đấy ạ.”
“Đừng đi, cháu đang mang thai không nên chạy lung tung.”