Nguyễn Thiên Lăng biết là cô cố ý, anh hơi nheo mắt, chỉ vào piano gằn giọng nói: “Vậy thì đàn! Tôi không cho cô dừng lại, thì cô không được dừng!”
Giang Vũ Phi một lần nữa ngồi trở lại phía trước piano, nâng lên hai tay, cụp mắt mặt không biểu cảm đánh đàn.
Không giống với tâm tình lúc đàn ở nhà hàng, giờ phút này trái tim cô đã chết, không có một chút cảm tình, bản nhạc nghe cũng buồn tẻ không lưu loát, cũng không vui tai chút nào.
Một lần kết thúc, Nguyễn Thiên Lăng cũng không có ý nói dùng lại, cô không dám dừng lại, tiếp tục đàn.
Không muốn liên lụy đến Tiêu Lang, cô chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh Nguyễn Thiên Lăng. Anh chính là một bạo quân, nếu như có khả năng, cô thật sự hi vọng anh có thể gặp phải báo ứng, nếm thử mùi vị đau đớn.
Giang Vũ Phi phẫn hận nghĩ.
Nhưng lại không biết ý nghĩ của cô sẽ có một ngày nào đó trở thành sự thật, mà người khiến cho Nguyễn Thiên Lăng gặp phải báo ứng, tuyệt vọng đau đớn lại chính là bản thân cô.
Anh của khi đó, có thể nói là bị cô tự tay đẩy vào địa ngục.
Nhưng, những điều này đều là sau này.
Lại là một lần nữa chấm dứt, Nguyễn Thiên Lăng cũng không có ý nói ngừng lại.
Sắc trời dần dần tối, trong phòng trống trải không có mở đèn, Giang Vũ Phi mượn ánh trăng lờ mờ bên ngoài, ngón tay máy móc cử động.
Đã đàn suốt vài tiếng đồng hồ, cổ tay cô đã sớm đau nhức mỏi mệt, ngón tay cũng rất đau, lại vừa tê vừa đau, mỗi khi nhấn vào phím đàn chính là một lần đau đớn.
Ban đầu cô không rõ vì sao Nguyễn Thiên Lăng đưa cô lên núi, chẳng lẽ đơn giản chỉ là muốn nghe cô đàn piano sao?
Nếu như muốn nghe, sẽ có rất nhiều phụ nữ đàn cho anh nghe, cô tin rằng Nhan Duyệt cũng sẽ biết đàn.
Nhưng vì sao anh cứ phải kéo cô lên trên núi này, còn cứ phải là cô đàn?
Nhưng hiện tại, cuối cùng cô cũng hiểu suy nghĩ của anh.
Đó là bởi vì anh thấy cô đánh đàn ở nhà hàng, mất hứng, không hài lòng. Dù sao thiếu phu nhân Nguyễn gia là thân phận tôn quý cỡ nào, làm sao có thể ở trước mặt bao nhiêu người đánh đàn cho người khác thưởng thức.
Cho nên anh vì lý do buồn cười đó mang cô tới nơi này, ép cô đánh đàn, trừng phạt cô bằng phương thức này, khiến cô hiểu về sau không được dễ dàng hạ thấp thân phận làm những chuyện mất mặt.
Giang Vũ Phi lạnh lùng cười cười.
Đây chính là quy củ của tài phiệt phải không?
Làm cái gì cũng phải hiểu rõ ràng thân phận của mình, hơi bình thường một chút, bình dân hóa một chút, cũng sẽ bị trách cứ vì làm cho gia tộc mất mặt.
Cuộc sống quy củ như vậy so với ngồi tù có gì khác nhau.
Thật là buồn cười, vậy mà lúc trước cô ngây thơ mang một tia ảo tưởng, cho rằng gả vào nhà tài phiệt có lẽ là một chuyện rất không tệ.
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi bỗng nhiên tĩnh tâm lại!
Cô kinh hãi phát hiện, hóa ra, khi đó lựa chọn gả cho Nguyễn Thiên Lăng, không chỉ vì bởi vì thích anh, mà cũng bởi lòng hư vinh ham cuộc sống tài phiệt.
Hóa ra là cô tự hại bản thân cô!
Tiếng đàn bỗng im bặt trong bóng đêm yên tĩnh.
Giang Vũ Phi để tay trên phím đàn, đầu hơi cúi xuống, tóc dài hai bên rủ xuống che lấp mặt cô, cùng với sự hối hận sâu sắc trong mắt cô.
Thời điểm được gả cho Nguyễn Thiên Lăng, cô vừa đầy hai mươi tuổi, còn chưa đi ra ngoài xã hội, người rất ngây thơ, xem quá nhiều truyện tình yêu tưởng tượng có thể gặp được một bạch mã hoàng tử hoàn mỹ.
Cho nên khi Nguyễn Thiên Lăng xuất hiện ở trước mắt cô, cô bị những hư cấu tưởng tượng trong đầu che kín con mắt, cho rằng anh chính là hoàng tử của cô.
Cô không muốn bỏ qua anh, cũng không muốn bỏ qua tình yêu hư ảo đẹp dẽ, càng không muốn bỏ qua cuộc sống hạnh phúc chưa nhìn thấy kia.
Cô ngây ngốc cho rằng, cô chính là cô bé Lọ Lem, anh chính là bạch mã hoàng tử của cô.