Anh ta vội vàng lui ra, trên khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười ngượng ngùng.
Cô thư ký của Nguyễn Thiên Lăng là một phụ nữ hơn ba mươi mấy tuổi rất bảo thủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đông Phương Dục. Tên này đối diện với cái nhìn đầy xét nét của cô ấy thì cảm thấy ngượng nghịu ho khan mấy tiếng, ráng nhịn cười, nhịn tới khuôn mặt đỏ cả lên.
Một lát sau, cánh cửa văn phòng bật mở, Giang Vũ Phi tay xách hộp cơm, mặt ửng đỏ vội vàng gật đầu với cô, rồi lật đật đi khỏi.
Đông Phương Dục cười nói với theo bóng lưng của cô: “Chị dâu, chị đi từ từ nhé!”
Chân Giang Vũ Phi lảo đảo, ước gì đất nứt cho cô chui xuống.
Nhìn thấy dáng đi như chạy của cô, Đông Phương Dục được một trận cười hỉ hả.
“Ha ha... anh Lăng này, chị dâu thật là thú vị!” - Anh ta đi vào văn phòng, cười nói với Nguyễn Thiên Lăng: “Em chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào mắc cỡ như chị ấy. Ha ha... Thật thú vị!”
Trong thế giới của anh ta, phụ nữ ai cũng phóng khoáng, nếu không thì sao ai ai cũng thi nhau bò lên giường của anh ta làm gì.
Cho nên nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Giang Vũ Phi, anh ta cảm thấy rất tức cười.
Nguyễn Thiên Lăng bình thản nhìn Đông Phương Dục một cái, hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
Đông Phương Dục vội thu lại nụ cười, đưa một cuốn tạp chí cho anh: “Anh Lăng, anh bị người ta nhắm trúng rồi!”
Nguyễn Thiên Lăng ngạc nhiên nhận cuốn tạp chí, thoáng nhìn đã thấy nội dung ghi trên đó.
“Chủ tịch Nguyễn Thiên Lăng của tập đoàn Nguyễn thị, tay ôm người vợ mới cưới vô tình sỉ nhục bạn gái người mẫu đã theo anh ta suốt nửa năm - Kim Bối Nhi. Kim Bối Nhi vừa thất tình lại bị sỉ nhục, nhan sắc tiều tụy, ngày hôm sau đã bị showbiz tẩy chay!”
Căn cứ theo sự tiết lộ của người trong cuộc, Nguyễn Thiên Lăng đã ra thông báo cho những người phụ nữa khác đã từng dan díu với anh ta biết rằng, đừng hòng quấn lấy anh ta không chịu buông tha, nếu không hậu quả cũng sẽ như Kim Bối Nhi!
Đây rốt cuộc là lòng chung thủy của Nguyễn Thiên Lăng với vợ mình, hay là sự nhẫn tâm vô tình của anh ta?
Cho dù có lấy được vợ đẹp, thành gia lập thất, cũng không nên đối xử với những người bạn gái cũ một cách truy cùng giết tận như thế! Nguyễn Thiên Lăng làm vậy là đã cắt đứt tương lai của Kim Bối Nhi rồi!”
Bên cạnh nội dung còn kèm theo vài tấm hình.
Một tấm là hình ảnh anh đang ôm Giang Vũ Phi, mặt lạnh lùng nói với Kim Bối Nhi.
Một tấm khác là dáng vẻ lạc lõng thẫn thờ vì bị đả kích quá mạnh, thần sắc tiều tụy của Kim Bối Nhi sau khi Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi xoay người bỏ đi.
Còn một tấm khác nữa là hình ảnh khi chiếc xe chạy đi, Kim Bối Nhi ngồi gục xuống khóc nức nở.
Nếu như chỉ xem những bức ảnh này, tất cả mọi người đều cho rằng Kim Bối Nhi rất tội nghiệp, còn anh thì là một gã đàn ông bạc tình nhẫn tâm.
Nhưng đoạn đối thoại lúc đó, chỉ có ba người họ mới biết được, cho dù anh và Giang Vũ Phi có nói ra sự thật thì cũng không ai tin.
Mà người ta sẽ nghĩ hai người đã thông đồng với nhau, dù sao hai người cũng là vợ chồng.
Còn nếu để Kim Bối Nhi nói ra sự thật, người ngoài sẽ nhận định là Kim Bối Nhi bị anh uy hiếp nên mới phải nói như vậy. Phải biết rằng chuyện tẩy chay Kim Bối Nhi mà họ còn dám làm, huống chi chuyện uy hiếp cỏn con như vậy.
Nói chung là đoạn tin tức này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng một nhà doanh nhân của Nguyễn Thiên Lăng.
Trong thành phố A này, tin tức về anh đa số là tin tích cực, rất ít khi bị người khác nắm được những tin bất lợi.
Cho dù có bị chụp được, cũng có người nhanh chóng đi xử lý, tuyệt đối không để những tin tức bất lợi này truyền ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thiên Lăng hỏi Đông Phương Dục: “Đã truyền ra ngoài rồi sao?”
Đông Phương Dục lắc đầu: “Không có, bị em chặn lại rồi! Tổng cộng đã in thành hai chục ngàn bản, nếu như thật sự bị lan truyền ra ngoài, muốn thu về cũng không được nữa.”
“Có điều tra ra ai làm chưa?”
“Bên tòa soạn nói là bọn săn tin chụp được. Anh cũng biết, bọn săn tin đâu có thân thế, sợ gặp sự cố bị trả thù. Hình ảnh chụp được xưa nay đều gửi nặc danh cho tòa soạn, cho nên tạm thời vẫn chưa điều tra ra ai làm ra chuyện này.”