Nguyễn Thiên Lăng không có ở đây, Nhan Duyệt cũng không có tâm trạng ăn cơm. Bà Nguyễn gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong chén của cô ta, bà ta cười nói: “Duyệt Duyệt, ăn nhiều một chút, nhất định không được khách khí đó.”
“Cảm ơn bác gái.” Nhan Duyệt cong môi cười tươi.
---
Nguyễn Thiên Lăng đứng ở ban công thư phòng, đốt một điếu thuốc. Hai tay anh chống trên lan can, anh kẹp thuốc lá ở ngón giữa nhưng lại không hút.
Trong lòng anh rất mâu thuẫn, anh biết anh yêu Nhan Duyệt, nhưng anh lại không thể trơ mắt nhìn Giang Vũ Phi lấy người đàn ông khác.
Lúc trước khi ly hôn anh chưa từng lưu luyến và do dự như thế, khi đó anh chỉ có một suy nghĩ, đó là ly hôn với Giang Vũ Phi và lấy Nhan Duyệt làm vợ. Thật sự sau khi ly hôn, anh luôn không nhịn được mà chú ý tới cô, chú ý tới tất cả về của cô, thậm chí còn nghĩ mọi biện pháp phá hỏng tình cảm giữa cô và Tiêu Lang.
Hiện tại anh sắp đính hôn với Nhan Duyệt, cô sắp đính hôn với Tiêu Lang. Anh nên buông tha cô, hoàn toàn quên cô đi, cùng Nhan Duyệt sống tốt mới đúng. Nhưng mà, ai có thể nói cho anh biết nên làm thế nào để hoàn toàn buông tay đây?
Nguyễn Thiên Lăng vừa bực bội vừa mâu thuẫn, bàn tay anh đặt ở trên lan can tay lúc thì nắm cầm chặt lúc lại buông ra, buông ra rồi lại cầm chặt, vẫn không có cách nào thật sự hạ quyết tâm.
“Lăng.” Nhan Duyệt đi vào phòng sách của anh, đi đến phía sau anh.
Người đàn ông lập tức bừng tỉnh, thuốc lá ở giữa ngón tay đã cháy gần hết, sắp cháy tới ngón tay anh rồi. Anh nhanh chóng ném đầu lọc đi, xoay người lại: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Nhan Duyệt đột nhiên nhào lên ôm lấy người anh: “Lăng, anh không muốn kết hôn với em phải không?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi ngẩn người, anh vuốt ve lưng cô ta, buồn cười hỏi: “Vì sao em nghĩ như vậy?”
“Lăng, em biết anh yêu em. Nhưng mà em cảm thấy… Anh giống như còn chưa quên được Giang Vũ Phi. Lăng, anh yêu cô ấy ư, nếu như anh yêu cô ấy thì em có thể buông tay. Nếu như anh không yêu cô ấy thì hãy quên cô ấy đi được không. Cô ấy có hạnh phúc của cô ấy, chúng ta có hạnh phúc của chúng ta, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
Đôi mắt người đàn ông trầm xuống. Anh yêu Giang Vũ Phi sao? Đương nhiên là không yêu, người anh yêu là Nhan Duyệt, anh chỉ không muốn để cho người phụ nữ của anh và người đàn ông khác ở bên nhau mà thôi.
Nhưng mà Nhan Duyệt nói đúng, không yêu thì nên quên đi, bọn họ đều có hạnh phúc riêng của mỗi người, nếu như anh tiếp tục như thế này, cũng sẽ phá hủy hạnh phúc của chính anh và Nhan Duyệt.
“Lăng, em hiểu trong thời gian ngắn anh không cách nào quên cô ấy, nhưng em có thể đợi, đợi đến lúc anh chính thức quên cô ấy, chúng ta hãy đính hôn.” Nhan Duyệt ngẩng đầu, dịu dàng quan tâm nói.
Yết hầu Nguyễn Thiên Lăng chuyển động, đôi mắt anh ảm đạm không rõ.
Nhan Duyệt thấp thỏm không yên nhìn anh, rất sợ anh sẽ lựa chọn Giang Vũ Phi mà buông tay cô ta. Nhan Duyệt âm thầm nắm chặt tay, cô ta có chút hối hận vì vừa rồi đã nói như vậy, nhưng mà không ép buộc anh một lần, phải khi nào anh mới chịu quên Giang Vũ Phi?
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nhu hòa trở lại, khóe miệng cong lên: “Đồ ngốc, thời gian đính hôn cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sao có thể lùi lại. Anh không yêu Giang Vũ Phi, sau này đừng nghĩ lung tung nữa.”
“Lăng.” Nhan Duyệt lập tức đỏ mắt, cô ta ôm lấy cổ của anh, kiễng mũi chân chủ động hôn lên môi anh.
Nguyễn Thiên Lăng siết chặt cánh tay đặt trên lưng cô ta, ôm cô ta đi vào thư phòng, hai người song song ngả xuống sofa mềm mại ở bên trong…
---
Hai giờ chiều, cửa nhà hàng Pháp “Người Lang Thang” bị đẩy ra, trong khoảng thời gian này trong nhà hàng không có khách.
“Hoan nghênh… Ông nội!”