Ha ha... Với tin đồn này, tin rằng sẽ kiếm được không ít lượt xem và like!
“Lăng…” - Nhan Duyệt sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cô ta phát hiện có ai đó đang chỉ trỏ vào mình thì vội cúi đầu, lấy tóc che mặt mình lại.
Nguyễn Thiên Lăng cũng rất xấu hổ và giận dữ, anh âm trầm trừng mắt nhìn Giang Vũ Phi, nghiến răng thấp giọng cảnh cáo cô: “Giang Vũ Phi, cô đừng có quá phận!”
“Ồ, cũng không biết là ai quá phận!” - Giang Vũ Phi lạnh nhạt liếc nhìn Nhan Duyệt. Cô ta cũng đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô.
Nhận ánh mắt châm chọc của cô, lòng tự trọng của Nhan Duyệt bị đả kích mạnh mẽ.
“Giang Vũ Phi, cô thật không biết xấu hổ!” - Cô ta liếc nhìn, hung hăng trách mắng, lại ủy khuất nói với Nguyễn Thiên Lăng: “Lăng, chúng ta đi... em không muốn nhìn thấy cô ta!”
Giang Vũ Phi mặt lạnh, trong mắt toàn là sắc lạnh: “Chuyện không biết xấu hổ cô đã làm, còn sợ tôi làm cô mất mặt? Nhan Duyệt, cô nghe tôi nói đây! Ngày nào tôi còn chưa ly hôn với anh ta, thì ngày đó cô vẫn là tiểu tam!”
“Cô...”
“Đủ rồi!” - Nguyễn Thiên Lăng phẫn nộ đứng dậy, dùng sức gạt rơi chén dĩa trên bàn, lấy từ trong ví da một xấp tiền đập trên bàn rồi kéo Nhan Duyệt rời đi rất nhanh.
Toàn bộ đồ ăn bị anh hất tung rơi vãi trên mặt đất
Không ai chú ý đến, trên bắp chân của Giang Vũ Phi vừa đúng lúc bị một bát canh gà nóng đổ lên.
Cô đứng nguyên tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt giống như không có chuyện gì.
“Người đàn ông kia sao lại như vậy chứ…”
“Chậc chậc, thời nay tiểu tam đều rất ngông cuồng.”
Giang Vũ Phi không có tâm trạng nghe người khác bình luận, cô bước chân nhanh chóng rời đi. Mục đích của cô là muốn cho Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt mất mặt. Tuy đã đạt được mục đích nhưng chính bản thân cô cũng mất mặt theo.
Nhưng không sao.
Thân phận bọn họ cao quý hơn so với cô, khi chuyện này được làm ầm lên, người khác cũng chỉ bình luận hai người bọn họ. Còn cô, tựa như một người qua đường không có có bao nhiêu cảm giác tồn tại.
Cô dám khẳng định, sẽ không có ai nhớ dáng vẻ của cô. Vì trên thế giới này mỗi ngày đều có nhiều chuyện xảy ra nên hôm sau sẽ không còn ai nhớ tới họ nữa.
Mà cô không biết trong góc nhà hàng, đã có một người quen nhìn thấy cô, nhớ dáng vẻ của cô.
Giang Vũ Phi đi khỏi ra nhà hàng, không chịu được cơn nóng rát đau đớn bên bắp chân trái.
Cô nhíu mày ngồi lên bồn hoa ven đường, cẩn thận khẽ kéo ống quần mỏng lên, nhìn thấy bắp chân trắng nõn sưng đỏ một mảng lớn.
Lúc bát canh gà đổ trên chân cô đang còn rất nóng, cô đã muốn thét lên. Để không mất mặt, cô cứng rắn cắn răng chịu đựng.
Hiện tại xung quanh không có người, cô mới có thể thể hiện ra sự đau đớn này mà không kiêng nể gì.
Không biết trong lòng quá ủy khuất hay là chân quá đau nhức. Giang Vũ Phi hít hít mũi, mấy giọt nước mắt rơi tí tách trên mặt đất.
Cô đang muốn tìm khăn giấy lau mặt, một bàn tay đã cầm khăn giấy trắng tinh đưa qua.
“Đau lắm phải không? Lau mặt trước đi, tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Giang Vũ Phi ngẩng đầu kinh ngạc, đối mặt với vẻ mặt mỉm cười của Tiêu Lang.
“Tiêu Lang… Thật trùng hợp!” - Cô cầm khăn giấy vội vàng lau nước mắt.
Thật sự là quá mất mặt, cô lại để anh nhìn thấy mình mềm yếu.
Tiêu Lang ngồi xổm xuống trước mặt cô, mắt nhìn lên bắp chân cô, lông mày hơi nhíu lại: “Vết bỏng phồng nước lên rồi, phải nhanh chóng đến bệnh viện xử lý.”
Anh đưa một tay về phía cô, vẫn nhẹ nhàng bình thản mỉm cười: “Đưa tay cho tôi đi, tôi đỡ cô lên xe.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi bệnh viện!” - Giang Vũ Phi ngại ngùng từ chối anh, Tiêu Lang trực tiếp đưa tay tới cầm lấy tay cô, không để cho cô cự tuyệt.