Anh không bắt máy, điện thoại vẫn cứ đổ chuông, sau mấy lần mới ngừng hẳn.
Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhỏ ra thì không có bất cứ tiếng động nào nữa.
Người tài xế cẩn thận dừng xe ở cửa biệt thự. Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xe, kéo cô ra ngoài. Bàn tay to lớn của anh dùng sức mạnh nắm thật chặt bàn tay bé nhỏ của cô, không cho cô giãy giụa, mạnh mẽ kéo cô đi nhanh vào biệt thự.
Giang Vũ Phi không muốn đi vào, cô túm lấy cánh cửa sắt, ra sức vùng vẫy. Nguyễn Thiên Lăng quay ngược trở lại kéo tay cô ra, trực tiếp ôm cô đi vào.
Bước vào một phòng khách ấm áp, Giang Vũ Phi cảm thấy lúc lạnh lúc nóng, cô rùng mình một cái.
Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng ôm cô đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào đặt cô lên giường. Giang Vũ Phi vừa được tự do liền muốn chạy ra ngoài.
Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cô từ phía sau, không cho cô làm loạn.
“Ngoan ngoãn nghe lời ở đây dưỡng thai, đừng có nghe tai này lọt tai kia.”
“Hoang đường, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi! Tôi muốn đi về, tôi không muốn ở lại đây.”
“Người của tôi đi trả phòng của cô rồi, cô còn có thể đi đâu?” Nguyễn Thiên Lăng ôm lấy eo cô từ phía sau, bàn tay ấm nóng áp lên bụng cô, anh dường như có thể cảm nhận được sinh mệnh bên trong.
Anh làm động tác thân mật như thế lại làm cho Giang Vũ Phi cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
“Đừng đụng vào tôi!” Cô sợ hãi kéo tay anh ra, kích động đẩy anh ra, chạy qua một bên nhìn chòng chọc vào anh với vẻ phòng bị.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên được kiếp trước cái thai đó làm sao mà bị sảy, anh tới gần sẽ khiến cô run rẩy, không tự chủ được. Huống hồ hiện tại cô đang mang thai đứa bé, càng không thể dễ dàng để cho anh đụng vào.
Dáng vẻ vô cùng sợ anh của cô làm cho Nguyễn Thiên Lăng hết sức khó chịu, đồng thời cũng lấy làm nghi hoặc không rõ tại sao cô lại sợ anh.
“Tôi chỉ muốn sờ đứa con trong bụng cô thôi. Cô đừng quên đứa bé cũng là con của tôi.” Anh nheo mắt, trầm giọng giải thích cho cô nghe, cũng để cho cô biết đó là con anh, anh có quyền đụng vào nó và đương nhiên cũng sẽ không làm hại nó.
Giang Vũ Phi lấy lại cảm xúc, lạnh nhạt hỏi anh: “Anh thật sự muốn tôi ở chỗ này cho đến khi sinh đứa bé?”
“Sẽ không có người nhốt cô, tôi chỉ muốn cô ở lại nơi này thôi.”
“Tôi có thể về nhà ở.”
“Không được, cô mang con tôi chạy khắp nơi, lỡ như đứa trẻ gặp chuyện không may thì sao? Chỉ có để cô ở trong tầm mắt tôi, tôi mới yên tâm.” Nguyễn Thiên Lăng không cho cô có ý kiến gì thêm, dù thế nào thì cô cũng phải ở lại đây, không muốn ở cũng phải ở.
“Tôi không thích chỗ này!” Giang Vũ Phi cảm thấy mình như muốn nổi điên.
Vì sao anh lại tự cao không tôn trọng người khác như vậy. Anh dựa vào cái gì mà muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không quan tâm đến ý nghĩ của cô.
Nếu như có thể, cô thật sự muốn bổ đầu anh ra xem thử anh có phải là một kẻ có bộ não quái thai không!
“Không thích chỗ này, tôi có thể đổi chỗ khác cho cô. Nhưng cô chỉ có thể ở nơi tôi chọn mà thôi.”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đủ rồi đó!” Giang Vũ Phi chán nản ngồi trên giường, cảm thấy thật bất lực.
Nói lí lẽ không được, lại không có cách nào phản kháng, cô thật sự sắp điên mất.
Người đàn ông nhìn cô mặt mày mệt mỏi, ôn tồn nói: “Cô cứ yên tâm ở lại đây, thật sự nếu cô không thích, tôi sẽ sắp xếp cho cô một chỗ ở khác. Tôi có thể cho cô tự do đổi chỗ, nhưng cô nhất định phải nghe lời tôi. Giờ tôi sẽ cho thím Lý vào chăm sóc cô, cô phải nghỉ ngơi thật tốt. Đồ đạc của cô sẽ có người đưa tới ngay.”