Cho dù kiểm tra ra đứa bé là của anh, nhưng sự không tin tưởng này cũng là một sự sỉ nhục đối với Nhan Duyệt.
Nhưng bà ta không có cách nào ngăn cản anh, hơn nữa bà ta cũng cho rằng có thể làm một lần cũng được. Đưa ra kết luận chính xác, xem anh còn có thể phủ nhận đứa nhỏ này không phải là của anh hay không.
“Mẹ, không sao đâu. Chỉ là làm chút kiểm tra mà thôi, chúng ta không nói ra, người bên ngoài sẽ không biết được đâu.” Nhan Duyệt vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ mình, khẽ mỉm cười an ủi bà ta.
Mẹ Nhan Duyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1) nói: “Mẹ chưa từng gặp đứa con gái nào ngốc ngếch như con cả, Nguyễn Thiên Lăng đối với con là thái độ gì, cũng không phải con không biết, nhưng con lại không những không so đo, còn luôn nói tốt cho nó như vậy!”
“Mẹ, Lăng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, nhưng con tin tưởng, chỉ cần con tiếp tục đối xử chân thành với anh ấy, một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của con.”
“Đúng vậy đó, Duyệt Duyệt là một cô gái tốt như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Lăng nhà chúng tôi có thể nhìn thấy ưu điểm của con bé.” Bà Nguyễn cười tủm tỉm nói, trong lòng càng thích Nhan Duyệt hơn
Mẹ Nhan Duyệt suy nghĩ cho tương lai của con gái, đương nhiên không nói xấu Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Ông Nguyễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, khẽ nhíu mày: “Sao Thiên Lăng vẫn còn chưa đến?”
“Thiếu gia đến.” Một vệ sĩ đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người quay sang, liền nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng một mình đi tới.
Người đưa ra ý kiến làm giám định là anh, người mời tất cả mọi người đến cũng là anh.
Thế nhưng anh lại có thể khoan thai đến chậm…
Ông Nhan vẫn luôn đè nén tức giận không lên tiếng, lúc này nhìn thấy anh, ông ta tức giận tiến lên chất vấn: “Nguyễn Thiên Lăng, rốt cuộc cậu có ý gì? Vậy mà cậu lại hoài nghi đứa bé trong bụng Duyệt Duyệt không phải là của mình sao! Cậu xem con gái tôi là dạng người gì, hả?”
Nguyễn Thiên Lăng dáng người cao ngất đứng đấy, đối mặt với tức giận của ông Nhan, anh cũng không chột dạ chút nào.
Hơi cong khóe miệng lên, anh lạnh lùng cười nhạt nói: “Chú Nhan không cần phải căng thẳng chỉ là làm kiểm tra AND mà thôi. Xác định đứa bé trong bụng cô ấy là của cháu, như vậy chẳng phải là rất tốt sao.”
“Cậu đang nghi ngờ tác phong của con gái tôi, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng đấy! Duyệt Duyệt nhà tôi là một cô gái như thế nào, ai cũng hiểu rõ rồi. Cậu nghi ngờ nó như vậy, thật sự rất quá đáng! Nguyễn Thiên Lăng, tôi nói cho cậu biết, nếu kết quả chứng minh đứa bé đúng là của cậu, tôi muốn cậu phải xin lỗi gia đình tôi, cũng phải lập tức cưới Duyệt Duyệt nhà tôi về nhà, cho con bé một danh phận!” Ông Nhan tức giận nói, ông ta mang kiểu cách quan lớn, không hài lòng là nổi giận không nhỏ.
Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt lạnh như băng, khinh thường cười cười.
Một phó thị trưởng nhỏ nhoi, cũng dám nói chuyện với anh như vậy.
Thật sự cho rằng mình là Thiên Vương hay sao…
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh nói: “Cháu nghĩ mọi người hiểu lầm rồi, cháu chỉ muốn xác định đứa bé có phải là của mình hay không, ngoài ra không có ý gì khác.”
Cho dù thật sự là của anh, anh cũng sẽ không lấy Nhan Duyệt làm vợ.
Đơn giản là anh muốn chứng thực chuyện này, không muốn tiếp tục mập mờ như vậy mà thôi.
Cũng là muốn đánh cuộc một phen, hy vọng đứa nhỏ này không phải là của anh.
Như vậy Giang Vũ Phi sẽ không có lý do gì rời xa anh nữa…
Ông Nhan kinh ngạc trừng to mắt, tức giận hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Thiên Lăng, con đừng có nói lung tung!” Bà Nguyễn tiến lên giật nhẹ ống tay áo của anh, tế nhị nháy mắt với anh một cái.
Ông Nguyễn cũng trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn anh.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói: “Được rồi, con không nói nữa, bây giờ bắt đầu thôi.”
Lúc này, Nhan Duyệt chống người dậy, chậm rãi đi đến trước mặt anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta mang theo vẻ cô đơn ưu thương, đôi mắt dịu dàng đẫm lệ nhìn anh.
***
(1) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn