Anh tham lam ngắm nhìn khuôn mặt cô, mũi cô, miệng cô, bất kể là chỗ nào anh cũng không rời mắt...
Thời gian anh có thể vụng trộm ngắm nhìn cô không nhiều, anh phải khắc ghi thật sâu dáng vẻ của cô trong đầu, sau đó ghi nhớ cả đời.
Nghĩ đến ngày tháng sau này chỉ có thể dựa vào việc nhớ cô để vượt qua, Nguyễn Thiên Lăng liền cảm thấy lòng đau đớn.
Anh thực sự không nỡ xa cô, nhưng cho dù anh không nỡ, cũng nhất định phải buông tay cô.
Nghĩ tới đây, người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, bàn tay nắm chặt lại như đang cố gắng kiềm chế.
Vũ Phi, xin em cho phép anh được hôn em thêm một lần nữa được không?
Trong lòng anh thầm hỏi, sau đó anh cúi đầu xuống, nín thở, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên môi cô.
Cánh môi cô vẫn mềm mại như vậy, chỉ là hơi lạnh.
Nguyễn Thiên Lăng rất muốn hôn cô thật sâu, làm ấm đôi môi cô, nhưng chỉ có thể vừa chạm vào liền buông ra, lướt qua rồi dừng lại.
Nếu không sẽ làm cô thức giấc.
Không nỡ đứng lên ngay, anh lại nhìn cô lâu hơn một chút, quay người chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
Tối hôm đó, Giang Vũ Phi nằm mơ một giấc mơ rất mơ hồ.
Cô mơ thấy mình đi giày thủy tinh, đứng trong một buổi vũ hội long trọng, một chàng hoàng tử mặc bộ âu phục màu trắng đi đến phía cô, sau đó anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô nghĩ đó đơn thuần chỉ là tình tiết trong giấc mơ, cũng cảm thấy rất buồn cười.
Quả nhiên là xem truyện “Cô bé Lọ Lem” quá nhiều, thật sự là ban ngày suy nghĩ nhiều thì tối sẽ nằm mơ.
Chân Giang Vũ Phi chỉ bị trầy xước một chút, ngoài ra không có vấn đề khác.
Bác sĩ nói có thể xuống giường đi lại, nhưng không được để mệt nhọc.
Nằm trên giường bệnh cả buổi sáng, Giang Vũ Phi không muốn nằm thêm nữa, cứ nằm mãi cô cảm giác sau lưng ngứa ngáy, sắp nổi mụn lên rồi.
Ăn được một chút, cô nói thím Lý: “Thím Lý, tôi muốn xuống giường đi lại, có được không?”
“Đương nhiên là được, có điều chỉ có thể đi lại một chút trong phòng, chưa thể đi ra ngoài.”
“Dạ, không vấn đề gì.” Giang Vũ Phi cười đồng ý, cô cũng không định đi ra ngoài.
Thím Lý dìu cô xuống giường, Giang Vũ Phi vừa cử động đã cảm thấy đau đầu.
Đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, thím Lý hỏi cô có phải rất đau không, cô lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Giang Vũ Phi đứng dậy, nhờ sự giúp đỡ của thím Lý, cô đi được vài bước thì lại có cảm giác mệt mỏi.
Cơ thể này cũng yếu ớt quá!
“Thím Lý, tôi không hiểu, tôi và thiếu gia nhà thím đã ly hôn, vì sao tôi bị tai nạn anh ta lại để cho thím đến chăm sóc tôi, còn tìm bác sĩ chữa trị cho tôi.”
Thím Lý buồn cười nói: “Tất nhiên là vì thiếu gia thích cô rồi.”
Mặt Giang Vũ Phi lập tức đỏ lên, da mặt cô rất mỏng.
Có điều cô thầm nghĩ, nếu đã thích cô như vậy, vì sao không tới đây thăm cô chứ?
“Thím Lý, thiếu gia nhà thím không biết chuyện tôi mất trí nhớ sao?”
“Phải, sau khi cô tỉnh lại, thiếu gia cũng không dám nghe bất cứ tin tức gì về cô. Cậu ấy hứa sẽ không quấn lấy cô nữa, để cho cô tự do, nhưng cậu ấy lại không nỡ. Thiếu gia sợ nghe quá nhiều điều về cô, lại không nỡ buông tay.” Suy nghĩ của thiếu gia, theo bà thấy chính là như vậy.
Giang Vũ Phi sững sờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Người đàn ông đó, rốt cuộc là người như thế nào mà lại thích cô đến mức như vậy.
Trong lòng Giang Vũ Phi có chút rung động, không biết vì sao có chút đau buồn thoáng qua.
“Cô Giang, cô còn muốn đi à, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không đi nữa.”
“Được rồi, tôi dìu cô lên giường nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn thím Lý.” Giang Vũ Phi rất ngại khi làm phiền bà chăm sóc cô như vậy, cô vừa ngượng ngùng vừa cảm kích nói một tiếng cảm ơn.