Tiêu Lang nắm chặt nắm đấm, trong lòng rất khó chịu.
Có phải bỏ lỡ một lần rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa hay không?
Thế nhưng cho dù cơ hội tới, anh cũng không cách nào nắm giữ được…
Nguyễn Thiên Lăng thấy anh vẫn còn chưa chịu đi, mỉa mai cười lạnh: “Họ Tiêu kia, anh không hiểu tiếng người sao? Cần chúng tôi báo cảnh sát anh mới chịu đi ra ngoài phải không?”
Sắc mặt Tiêu Lang tái mét, anh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân sải bước rời đi.
Nguyễn Thiên Lăng tiến lên đóng cửa lại, khóa trái, sau đó thản nhiên quay người lại.
“Giang Vũ Phi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Em giải thích cho anh xem nào.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của cô, trầm giọng chất vấn.
Lúc này cảm xúc của Giang Vũ Phi đã ổn định lại, cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Làm sao anh tìm đến đây được? Không phải em đã nói muốn chia tay rồi sao?”
“Tại sao muốn chia tay?” Nguyễn Thiên Lăng hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa phòng, trầm giọng hỏi cô.
Giang Vũ Phi dời ánh mắt đi không dám nhìn thẳng vào anh: “Muốn chia tay thì chia tay thôi chứ sao.”
Nguyễn Thiên Lăng bước nhanh đến phía trước, một tay nắm cằm cô, từ trên cao kề xuống sát mặt cô.
“Giang Vũ Phi, em đã từng yêu chưa vậy?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“...”
Cô đã từng, chỉ là quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối hơn cả phù dung sớm nở tối tàn.
Nguyễn Thiên Lăng lại hạ giọng xuống thấp hơn một chút: “Anh nói cho em biết! Chia tay không phải là chuyện một mình em nói là được, anh còn chưa đồng ý đâu!”
Giang Vũ Phi chớp mắt mấy cái, bởi vì lời nói của anh mà trong lòng bỗng hơi run rẩy.
Anh không đồng ý chia tay, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa…
Giang Vũ Phi cụp mi xuống: “Thế nếu như em nhất định muốn chia tay thì sao?”
Cằm Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên căng cứng, ngón tay cũng không khỏi siết chặt cằm cô.
“Cho anh một lý do! Nếu em không thể cho anh một lý do thuyết phục, anh sẽ không đồng ý chia tay!”
Thật ra cho dù cô có cho anh lý do tốt nhất, anh cũng không đồng ý chia tay!
Đương nhiên, chắc chắn anh sẽ không nói ra những lời này.
“Được thôi, anh cần lý do thì em sẽ cho anh!”
Giang Vũ Phi vung tay anh ra, dáng vẻ không thèm đếm xỉa đến.
Cô vốn không muốn nhắc tới những chuyện kia, là anh buộc cô… vậy thì cô sẽ nói ra tất cả.
Giang Vũ Phi giương mắt lên nhìn anh, gằn từng chữ hỏi: “Em hỏi anh, bây giờ quan hệ giữa anh với Nhan Duyệt là như thế nào?”
Nguyễn Thiên Lăng giật mình một cái, lập tức giận dữ khẽ quát: “Anh không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta hết! Em nghe ai nói lung tung vậy hả, không phải anh đã nói với em rồi sao, anh và cô ta không có quan hệ gì hết? Vũ Phi, anh nói em tin tưởng anh, vậy lòng tin của em giờ ở đâu rồi?”
Hóa ra vì chuyện này cô mới muốn chia tay với anh.
Không thể không nói, anh đã thở phào một hơi…
Điều anh sợ nhất là cô đột nhiên khôi phục trí nhớ.
Chỉ cần cô không khôi phục trí nhớ, tất cả những chuyện khác cũng dễ xử lý hơn rồi.
“Anh kích động cái gì?” Giang Vũ Phi cắn môi: “Nếu không chột dạ, sao anh phải kích động như vậy chứ.”
“Không chột dạ sao được!” Nguyễn Thiên Lăng lại khẽ quát một tiếng, có vẻ càng kích động phẫn nộ hơn.
“Chính vì chuyện này mà em muốn chia tay với anh sao? Không nói một tiếng đã bỏ đi, đơn phương tự tiện quyết định chia tay? Giang Vũ Phi, rốt cuộc trong lòng em có anh hay không?”
“...”
Nếu chỉ là vì lý do này, sao cô có thể nói lời chia tay được chứ.
Giang Vũ Phi lại ngân ngấn nước mắt.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh với cô ta vẫn là quan hệ vợ chồng sắp cưới phải không?”
“Đúng!”
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu thừa nhận không chút do dự.
Tim Giang Vũ Phi run rẩy kịch liệt, hóa ra thật sự là như vậy…