Giang Vũ Phi không hiểu hỏi: “Mục đích gì?”
“Chẳng trách lúc trước cậu ấy yên tâm chuyển nhượng cổ phần công ty cho ông, có lẽ cũng bởi vì cậu ấy đã sớm ký giấy chuyển nhượng cổ phần công ty thứ nhất. Nếu ông giữ chữ tín giao cổ phần cháu lúc cháu trưởng thành thì giấy chuyển nhượng thứ nhất sẽ không có hiệu lực. Nếu như ông không đưa cho cháu thì lúc cháu có được giấy chuyển nhượng thứ nhất, cháu có thể cầm nó đi kiện ông… Ha ha, Vũ Phi, ba cháu quả nhiên không đơn giản, cậu ấy cũng không tín nhiệm ông một cách mù quáng.”
“Ý ông nói là, giấy chuyển nhượng cổ phần công ty thứ nhất thật sự tồn tại?” Giang Vũ Phi hỏi lại.
Nguyễn An Quốc chắc chắn gật đầu: “Tồn tại, nếu ông không đoán sai, bên trên ghi rất rõ ràng, sau khi cháu thành niên mới có thể kế thừa. Chỉ là không biết ba cháu cất giấy chuyển nhượng ở chỗ nào.” Ngừng lại, ông lại nói: “Tiêu Tử Bân đã biết chuyện này, vậy hắn ta có biết giấy chuyển nhượng để ở chỗ nào không?”
“Cháu không biết nữa, cháu sẽ đến hỏi ông ta.”
Giang Vũ Phi nghe Nguyễn An Quốc phân tích, trong lòng chẳng những không vui, mà ngược lại càng thêm mờ mịt. Nếu như ông thật sự không biết giấy chuyển nhượng thứ nhất tồn tại, suy đoán kia của Tiêu Tử Bân sẽ không thành lập.
Ông thực sự chỉ đơn giản hy vọng Nguyễn gia mãi mãi vững mạnh nên mới gạt cô chuyện cổ phần công ty sao?
Ba mẹ của cô, ông thật sự không hãm hại họ?
“Ông nội...” Giang Vũ Phi quyết định nói: “Ngày mai sẽ là hôn lễ của cháu cùng Nguyễn Thiên Lăng, cháu không dám lấy anh ấy, ông hiểu ý của cháu không?”
Nguyễn An Quốc trầm giọng hỏi: “Cháu hy vọng ông làm gì?”
“...Cháu cần ông cho cháu một viên thuốc an thần, để cho cháu có thể tin tưởng, ông thật sự không có làm chuyện mưu hại ba mẹ cháu.”
“Được, ông cho cháu.” Nguyễn An Quốc không có một chút do dự nào, dõng dạc đáp ứng cô.
...
Một lúc lâu sau, Giang Vũ Phi cúp điện thoại, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ. Cô đi xuống dưới lầu, hỏi thím Lý: “Nguyễn Thiên Lăng đâu rồi?”
“Thiếu gia đi ra ngoài rồi, cậu ấy nói cậu ấy tới công ty, buổi tối hôm nay không trở về.”
Giang Vũ Phi hơi nhíu chân mày, anh vẫn còn đang sốt, không nghỉ ngơi cho tốt, đến công ty làm gì? Có điều anh không ở đây cũng tốt, miễn cho anh phát hiện cái gì đó.
Giang Vũ Phi lại lên trên lầu, cô không vào phòng ngủ mà là mở cửa thư phòng của Nguyễn Thiên Lăng, đi đến trước máy fax.
Cô đợi khoảng nửa giờ, máy fax vang lên, có cái gì đó được chuyển đến.
Một tờ giấy A4 đánh đầy chữ màu đen, chậm rãi đi ra từ bên trong. Giang Vũ Phi nhìn tờ giấy chằm chằm, trong lòng mới hơi an tâm một chút...
Sắc trời dần dần tối đi, ban đêm đã đến, Giang Vũ Phi nằm ở trên giường, không buồn ngủ chút nào.
Ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho lòng người bất an, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy đêm nay yên lặng, là báo hiệu cho bão tố sắp đến.
Ngày mai sẽ là thời gian hôn lễ, thật hy vọng tất cả đều thuận lợi.
---
Không giống Giang Vũ Phi đang bất an, trong biệt thự Nhan gia lại có một không khí vui vẻ hớn hở.
Ngày mai sẽ phải xuất giá cho nên Nhan Duyệt chuyển về nhà, xuất giá từ nhà mình.
Mẹ Nhan Duyệt thay cho cô ta sườn xám hoa văn phượng hoàng tinh xảo đỏ thẫm, thoả mãn cười nói: “Tay nghề thêu thùa của sư phụ Tô quả nhiên là nhất trên thế gian, mặc dù không mặc váy cưới, ngày mai con gái nhà mẹ cũng là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Sườn xám là bà Nguyễn dùng nhiều tiền đặt may cho Nhan Duyệt, tuyển chọn toàn là tơ lụa tốt nhất. Hình thêu bên trên toàn là thủ công, nhìn như nhiều góc độ khác nhau, phượng hoàng đều có phong thái khác nhau.