Hơn nữa anh phát hiện, anh không có cách nào chịu được cô oán hận nhiều như vậy, trong lòng anh, bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy. Anh hơi nắm chặt bàn tay, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác mâu thuẫn.
Vì cưới Nhan Duyệt làm vợ, mà làm hại cô như vậy, thật sự đáng giá sao?
Hẳn là đáng giá, Nhan Duyệt là người phụ nữ anh yêu mười mấy năm, anh đối với Giang Vũ Phi không có tình yêu, cho nên anh làm như vậy, là đáng giá.
Huống hồ thiệt hại anh gây ra cho cô cũng không phải quá lớn, anh làm như vậy, cũng là vì giúp cô hoàn thành quyết tâm ly hôn!
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thiên Lăng liền nhớ đến chuyện cô trình đơn ly hôn lên tòa án. Anh cũng đã nhận lời cô mau chóng nghĩ biện pháp ly hôn với cô, thế nhưng cô vẫn còn trình đơn xin ly hôn, cô làm vậy là đã đụng chạm đến giới hạn của anh.
Cho nên, trừng phạt cô một chút cũng là việc nên làm!
Nguyễn Thiên Lăng tự an ủi mình xong, một chút áy náy trong lòng này cũng biến mất.
Anh lạnh nhạt đứng dậy, tìm hai viên thuốc ngủ đưa cho cô: “Uống đi, uống xong thì sẽ không nghĩ gì nữa!”
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào hai viên thuốc trong lòng bàn tay anh, đôi mắt trống rỗng.
“Sao, không muốn uống, muốn tiếp tục nổi điên?” Người đàn ông nhếch môi hơi châm chọc, cảm xúc của Giang Vũ Phi đang trong lúc rất dễ dàng bị kích động.
Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng nói: “Đưa cho tôi một lọ đi!”
Trong mắt người đàn ông lập tức phủ kín vẻ âm u đáng sợ: “Cô muốn chết, cũng đợi ly hôn xong rồi hãy chết!”
Lời nói vô tình của anh khiến cho Giang Vũ Phi tỉnh táo rất nhiều, cũng làm cho cô dấy lên ý chí chiến đấu tiếp tục sống sót.
Giang Vũ Phi, cho dù mày có phải chịu bao nhiêu tổn thương và ủy khuất, cũng sẽ không có người an ủi mày, quan tâm đến mày, cho nên mày chết cũng sẽ không có người nào đau lòng buồn bã đâu.
Nếu đã không có người quan tâm, vậy thì tự mình quan tâm, sống cuộc sống thật tốt, sống vui vẻ, hạnh phúc hơn bất cứ kẻ nào trên đời này!
Cô nhận lấy thuốc ngủ trong tay Nguyễn Thiên Lăng uống hết, sau đó yên tĩnh nằm xuống nghỉ ngơi.Đầu óc Giang Vũ Phi ngay lập tức nghĩ thông suốt, tim cũng không còn đau đớn như bị cứa nát nữa. Người cũng đã chết một lần rồi, chẳng còn chuyện gì là không nghĩ thông cả.
Cô bỗng nhiên trở nên nghe lời như thế, Nguyễn Thiên Lăng có chút ngạc nhiên về năng lực khôi phục của cô.
Thấy cô nhắm mắt lại, anh giúp cô tắt đèn bàn đi, sau đó ra khỏi phòng ngủ, để một mình cô nghỉ ngơi trong phòng.
Cũng không biết là thuốc ngủ có tác dụng, hay là thể xác và tinh thần Giang Vũ Phi sớm đã mỏi mệt, cô nhanh chóng ngủ thật say, chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, rất nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu cô. Giọng nói và dáng điệu mời rượu của mấy người đàn ông trên bàn rượu, trong giấc mơ cũng trở nên hèn mọn, bỉ ổi, thô tục, không có ý tốt.
Cô mơ thấy mình bị người ta đè trên giường, cô giãy giụa kịch liệt, thét lên chói tai.
Đừng, biến đi, cút!
Nhưng mặc kệ cô giãy giụa như thế nào, trên người vẫn cứ nặng nề, làm sao cũng không đẩy người đàn ông đang đè trên người ra được.
“Không sao, đừng sợ, chưa từng có chuyện gì xảy ra hết!”
Trong thoáng chốc, cô nghe được có người nói những lời này bên tai cô.
Anh nói chưa từng xảy ra chuyện gì hết, thật sự là chưa từng xảy ra sao?
Giang Vũ Phi đổ rất nhiều mồ hôi, cảm giác thân thể nhẹ nhàng đi nhiều.
Đồng thời, ở trước mắt cô bất ngờ trở nên rộng rãi sáng sủa, thân thể vốn bị đè ép nặng nề cũng đột nhiên chợt nhẹ bẫng, trong mộng, người đàn ông trên người cô cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Cô giống như nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng ấm áp màu vàng bao phủ thân thể cô, ánh sáng ấm áp, thánh khiết như vậy, rửa sạch thân thể cô, tâm hồn cô.
Giang Vũ Phi cảm giác thật thoải mái, lông mày cô giãn ra, nhẹ nhàng mở to mắt, cô thực sự nhìn thấy mặt trời mọc.