Anh mỉm cười, đường nét tuấn tú trên gương mặt giãn ra mềm mại: “Bà xã, cám ơn em!”
Hành động của anh khiến cho Giang Vũ Phi hơi hoang mang.
Cô như bị kim đâm trúng, rút mạnh tay lại, đẩy anh ra rồi mở cửa bước ra ngoài.
Nguyễn Thiên Lăng xoay người lại nhìn theo bóng dáng cô, khẽ nhếch môi, nở nụ cười mang hàm ý khó hiểu.
Ăn sáng xong, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đề nghị đưa cô ra ngoài dạo phố, Giang Vũ Phi ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt quai hàm.
Anh ta có phải là Nguyễn Thiên Lăng không?
Sao hôm nay anh ta lại bất thường như vậy?
Giang Vũ Phi không muốn đi, nhưng ông nội lại tươi cười hối thúc cô: “Đi đi, cả ngày cháu toàn ở nhà, có cơ hội thì ra ngoài thay đổi không khí một chút.”
Cãi không lại ông nội, cô chỉ còn biết theo Nguyễn Thiên Lăng ra ngoài.
Ngồi trên chiếc xe đua hiệu Porsche của anh, trên đường đi Giang Vũ Phi không nói một lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô: “Em có gì cần mua không?”
“Không!”
“Vậy thì đi dạo một vòng, thích cái gì thì mua cái đó.”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn anh một lúc, chịu hết nổi cô hỏi anh những nghi hoặc trong lòng: “Nguyễn Thiên Lăng, rốt cuộc là anh bị sao vậy?”
Tại sao thái độ của anh đối với cô hoàn toàn thay đổi như vậy?
Anh không yêu cô, đối với cô chẳng có chút kiên nhẫn nào. Hôm nay anh ta bị gì không biết, sao cô lại có cảm giác như anh đang cố gắng kéo mối quan hệ lại gần?
Nguyễn Thiên Lăng chớp chớp mắt, hỏi ngược lại cô: “Anh bị sao là sao?”
“Rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Lần này anh hoàn toàn giả ngu ngơ: “Giang Vũ Phi, em là vợ anh! Anh đưa em ra ngoài dạo phố là phải có mục đích sao?”
Giang Vũ Phi phản bác lại: “Chúng ta tuy là vợ chồng, nhưng mối quan hệ như thế nào trong lòng anh hiểu rõ. Anh đừng có giả điên với tôi nữa, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Em đang trách anh ngày thường không đủ quan tâm em phải không? Vậy được rồi, sau này anh sẽ bớt chút thời gian bên em, để mối quan hệ của chúng ta trở nên tốt hơn.”
Anh ta đang đánh trống lảng, căn bản là không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô.
Giang Vũ Phi không điều tra được gì, quyết định không hỏi thêm nữa.
Dù sao cô vững tin rằng Nguyễn Thiên Lăng chỉ là “cáo chúc tết cháu gà, tất có ý đồ”.
Đến trung tâm mua sắm, anh nắm lấy tay cô đi vào, Giang Vũ Phi âm thầm giằng co một lúc, anh nhất quyết ôm lấy vai cô để cho cô đi sát với anh.
Giang Vũ Phi bất mãn nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Anh buông ra, tôi tự đi được.”
“Vậy sao được? Chúng ta là vợ chồng thì nên dựa vào nhau mà đi.” - Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười quyến rũ, siết chặt cánh tay làm cho cô càng nép sát vào anh.
Giang Vũ Phi cảm thấy đi như vậy thật ngượng ngùng, đặc biệt là khuôn mặt của Nguyễn Thiên Lăng rất thu hút. Trong trung tâm mua sắm đông người qua lại, đều không nén nổi tò mò nhìn vào bọn họ.
Nhưng cô không phản kháng anh được, chỉ còn biết bất lực chịu đựng những ánh mắt đầy dấu hỏi.
Đến một cửa hàng chuyên đồ hiệu, hai người vừa bước vào, cô bán hàng lập tức nhận ra thân thế Nguyễn Thiên Lăng: “Nguyễn tiên sinh, chào mừng anh ghé cửa hàng. Xin hỏi anh chị đang cần mua gì? Tiệm chúng tôi hôm qua mới nhập một lô hàng mới.”
Những cửa hàng chuyên đồ hiệu như thế này giá cả đắt kinh khủng.
Từ trước đến nay Giang Vũ Phi chưa bao giờ bước vào, vả lại mặc quần áo quá đắt đỏ trên người cô lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Nguyễn Thiên Lăng chỉ mấy bộ đồ, anh nói với nhân viên bán hàng: “Những cái này đem cho vợ tôi thử xem.”
“Thì ra là Nguyễn phu nhân... Dạ được! Xin hỏi chị mặc quần áo size gì ạ?” - Nhân viên bán hàng cười nhiệt tình với Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi không muốn gây chuyện bẽ bàng cho Nguyễn Thiên Lăng ở những nơi này, bèn đi thử đồ.
Không thể không thừa nhận Nguyễn Thiên Lăng lựa bộ quần áo nào cũng phù hợp với thân hình và khí chất của cô, con mắt của anh thực ra biết nhìn hơn cô nhiều.
Chỉ có thể nói là, anh mua đồ cho phụ nữ nhiều đến nỗi kinh nghiệm đầy mình.