Sắc mặt Nhan Duyệt càng tái nhợt hơn, ánh mắt cô ta lóe lên, hôm nay phương pháp duy nhất có thể tự cứu chính mình chính là giả bộ bất tỉnh. Chỉ cần cô ta té xỉu, sảnh sẽ hỗn loạn, kế hoạch của Nguyễn Thiên Lăng cũng không thể nào tiếp tục.
Nhan Duyệt không dám nghĩ nhiều, lập tức “té xỉu”, thế nhưng không ngờ rằng một cánh tay rắn chắc nhanh chóng ôm lấy người cô ta, không chỉ như vậy, chủ nhân cánh tay còn lật người cô ta lại, làm cho cô ta đưa lưng về phía mọi người, mặt hướng về màn hình lớn trên vách tường. Tay còn lại của Nguyễn Thiên Lăng bóp mặt cô ta, ép cô ta nhìn thẳng vào màn hình.
“Cô xem kỹ cho tôi, xem bọn họ nói thế nào!” Anh thấp giọng, âm trầm lạnh lùng mở miệng.
Nghe giọng nói của anh, Nhan Duyệt có cảm giác rơi vào địa ngục. Giờ khắc này, cô ta thật sự cảm thấy cô ta xong đời rồi.
Máy chiếu chiếu một đoạn video lên màn hình lớn của buổi tiệc. Bên trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính cúi đầu, trầm giọng trả lời hành vi phạm tội của ông ta.
“Tôi nhớ là một ngày của mấy tháng trước, ngày đó nửa đêm một người bệnh được đưa vào bệnh viện chúng tôi. Lúc ấy bác sĩ trực ban rất ít, là tôi tiếp nhận bệnh nhân kia. Người bệnh lâm vào tình trạng ngủ mê, nhìn sắc mặt và tần suất hít thở của anh ta, tôi biết anh ta không có bất kỳ nguy hiểm về tính mạng nào. Nhưng mà người phụ nữ đưa người bệnh đến bệnh viện, cô ta nhét một tờ chi phiếu năm trăm ngàn cho tôi, bảo tôi rửa ruột cho bệnh nhân kia, còn viết một bệnh án bị trúng độc do thuốc. Cô ta nói chỉ cần tôi nghe theo, chi phiếu sẽ thuộc về tôi, cô ta còn nói chuyện này nhất định không tiết lộ ra ngoài, bảo tôi hoàn toàn yên tâm. Tôi không chịu được sự hấp dẫn đồng tiền, với lại chỉ là rửa ruột cho bệnh nhân, viết một bệnh án giả, những chuyện này cũng không phải là chuyện to lớn gì, cho nên đã nhận chi phiếu. Chuyện đã xảy ra chính là như vậy, đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không có làm bất cứ chuyện thương thiên hại lí nào...”
“Nhìn kỹ xem, là người phụ nữ này cho ông chi phiếu, để ông rửa ruột cho bệnh nhân, rồi viết bệnh án giả đúng không?” Cảnh sát đưa một tấm hình cho ông ta xem.
Ống kính phóng to, trên màn hình cũng hiện ra người trong tấm ảnh. Người nọ không phải ai khác, chính là Nhan Duyệt.
Lúc Nhan Duyệt nhìn thấy bác sĩ kia đã biết rõ chuyện lúc trước đã làm bị bại lộ.
Vài ngày trước Giang Vũ Phi ở nhà Nguyễn gia hoài nghi cô ta động tay chân với Nguyễn Thiên Lăng. Cô ta cho rằng Nguyễn Thiên Lăng sẽ không đi điều tra, cho dù đi thăm dò, cũng không tra ra cái gì. Bác sĩ mà cô ta mua chuộc nhất định sẽ không nói ra chân tướng sự việc, dù sao đó cũng là chuyện trái pháp luật, kết quả Nguyễn Thiên Lăng thật sự đi thăm dò, cũng thật sự khiến cho bọn họ nói ra chân tướng...
Trước mắt Nhan Duyệt biến thành màu đen, không cần giả bộ bất tỉnh, cô ta thật sự muốn té xỉu.
“Đúng, là cô ta!” Bác sĩ gật đầu một cách khẳng định.
“Lúc ấy người bệnh là anh ta sao?” Cảnh sát lại đưa cho tên bác sĩ kia một tấm hình khác. Người trên tấm ảnh là Nguyễn Thiên Lăng...
Dưới sân khấu, lập tức xôn xao, mặc dù bọn họ không biết mấy tháng trước đã có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Thiên Lăng, nhưng mà bọn họ đều hiểu rõ một chuyện. Lúc ấy sức khỏe của Nguyễn Thiên Lăng không có vấn đề gì, Nhan Duyệt lại mua chuộc bác sĩ, nói bác sĩ viết cho anh bệnh án trúng độc.
Lại giày vò một người vẫn còn khỏe đi rửa ruột... Thủ đoạn của Nhan Duyệt cũng thật sự quá độc ác.
Video vẫn chưa kết thúc, đoạn về sau, tiếp theo lại xuất hiện một người đàn ông ngồi bên trong phòng thẩm vấn. Anh ta trả lời, giống người vừa nãy y đúc, cũng là Nhan Duyệt mua chuộc anh ta, để anh ta làm một bệnh án giả, cũng rửa ruột cho Nguyễn Thiên Lăng, tạo thành hiện trường giả thiếu chút nữa anh tử vong bởi vì trúng độc.