“Thực ra anh biết em bị ép buộc...” Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng nói.
“Anh biết?” Giang Vũ Phi nhíu mày: “Anh biết mà vẫn hung dữ chất vấn em.”
Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, khàn khàn nói: “Lúc ấy anh nhìn thấy em mặc vào áo cưới anh mua cho em, anh đã biết ngay đáp án của em. Nếu em đồng ý lấy anh, thì sẽ không đi cùng bọn họ, cho nên anh biết em cũng không phải là tự nguyện lên xe của bọn họ. Chất vấn em... Là vì anh muốn em nói ra những lời trong lòng.”
“...” Giang Vũ Phi không còn gì để nói với anh.
Nói anh ấu trĩ, anh lại luôn rất phúc hắc.
Nói anh tâm cơ thâm trầm, anh lại rất ấu trĩ...
Dù sao cô không nhìn thấu anh, tâm tư của anh thật khó mà đoán được.
Nguyễn Thiên Lăng giữ chặt hai tay cô, đôi mắt dịu dàng: “Mà anh cũng nhận được đáp án mình muốn nghe rồi, mặc dù em không nói gì, nhưng anh biết, thật ra em cũng yêu anh, đúng không?”
“... Em không nói gì hết.”
“Giang Vũ Phi, anh vẫn thích dáng vẻ sau khi em mất trí nhớ hơn, lúc em khôi phục trí nhớ không đáng yêu chút nào hết!”
Giang Vũ Phi lập tức mở to hai mắt: “Anh... Làm sao anh biết?”
Nguyễn Thiên Lăng tà ác nhếch môi: “Từ sau khi em trở nên bất thường, anh liền đoán được em đã khôi phục trí nhớ. Hơn nữa anh đoán, nhất định là em tìm Tiêu Lang giúp đỡ em khôi phục trí nhớ.”
“Anh sớm đã biết rõ?” Giang Vũ Phi ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy, anh sớm đã biết rõ.”
“Vậy mà anh cũng không nói gì, còn làm như không có chuyện gì hết...” Thậm chí cô còn cho rằng, bản thân mình giấu giếm rất tốt.
“Anh có thể nói gì đây? Vạch trần em, sau đó để em chạy trốn khỏi anh ư?”
Hóa ra anh giả vờ như không hề biết gì cả, chính là sợ cô chạy trốn...
Giang Vũ Phi cảm giác có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, hơi hơi khó chịu.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên ôm sát eo cô, trầm giọng nói: “Vũ Phi, anh biết trước kia anh khiến cho em tổn thương rất nhiều... Anh rất vui khi em khôi phục trí nhớ, nhưng không lập tức lựa chọn rời khỏi anh, càng vui hơn khi biết bây giờ em cũng yêu anh.”
Lúc trước nhìn thấy cô, anh cũng rất căng thẳng.
Sợ cô sẽ nói cô khôi phục trí nhớ rồi, nói cô và anh không có khả năng.
Cho nên anh đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động, muốn ép hỏi ra lời nói trong lòng cô.
May mắn phản ứng của cô khiến anh rất vui mừng, nếu không anh cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vừa nghĩ tới cô lại yêu anh lần nữa, Nguyễn Thiên Lăng liền không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng.
Anh nghiêng khuôn mặt tuấn tú hơi hôn khóe miệng cô, Giang Vũ Phi muốn né tránh, anh yên lặng nói ra mấy chữ.
“Ở đây khắp nơi đều có camera giám sát.”
Thân thể Giang Vũ Phi hơi cương lại, Nguyễn Thiên Lăng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch lên của cô, lại hôn môi cô một lần nữa.
Mặt Giang Vũ Phi đỏ bừng lên.
Khắp nơi đều là camera theo dõi, vậy mà anh vẫn còn xằng bậy!
Cô né tránh đôi môi anh, đẩy ra anh một chút, không vui nói.
“Anh đừng lãng phí thời gian của em! Rốt cuộc anh có muốn nghe em nói về quan hệ của em và Tiêu Lang không hả?”
Nguyễn Thiên Lăng buông cô ra, thái độ trở nên nghiêm túc: “Em nói đi.”
Giang Vũ Phi bắt đầu kể ra tất cả những gì mà cô biết...
---
Trong một gian phòng khác, trên một bức tường treo tám màn hình giám sát.
Hình ảnh xuất hiện trên tám màn hình, đều là cảnh tượng trong cùng một phòng.
Chỉ là từ các góc độ khác nhau quay lại mọi hành động của người trong phòng.
Tiêu Lang ngồi trên ghế sofa trước màn hình, một chân gác lên, trên tay bưng một ly trà, từ từ uống.
Một vệ sĩ đứng phía sau anh trêu chọc nói: “Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn hăng hái lắm, đã thành tù nhân của chúng ta, lại vẫn có tâm tư thân mật với người phụ nữ của anh ta, cũng không sợ “súng cướp cò”;...”