Nguyễn Thiên Lăng cười xấu xa: “Bây giờ lại cần sao? Không phải em nói là không cần, những thứ này đều là của anh sao? Muốn lấy thì lên xe, nếu em không lên xe thì anh sẽ không đưa cho em.”
Cô hối hận vì đã mở miệng đòi tiền từ anh. Giang Vũ Phi nhíu mày lạnh lùng, quyết định không cần cái gì nữa. Dù cho phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ mới có thể về đến nhà cũng không sao, dù sao cũng không chết được.
“Thật là có khí phách.” Nguyễn Thiên Lăng khẽ cười một tiếng, cũng không biết là đang tán thưởng cô, hay là cười nhạo cô.
Giang Vũ Phi phớt lờ sự tồn tại của anh, nhanh chóng bước đi, nhưng mà hai chân của cô sao có thể nhanh bằng bốn bánh xe. Cô bước đi mà thở hồng hộc, Nguyễn Thiên Lăng ngồi trong xe lại cực kỳ thoải mái. Anh còn mở đĩa CD trong xe, là một bài hát tiếng Anh, đối lập với vẻ cực khổ của cô, anh lại đang rất hưởng thụ, vui vẻ nghe nhạc.
Giang Vũ Phi nhíu mày chán ghét, hai bên đường có rất nhiều đá cuội, cô thật muốn nhặt một cục đá lên đập vào đầu anh.
“Giang Vũ Phi, em nói chứng minh nhân và sổ hộ khẩu của em rơi vào tay anh, anh sẽ làm gì với chúng?” Nguyễn Thiên Lăng một tay lái xe, vừa nghe nhạc vừa hỏi cô.
Hôm nay trời nắng đẹp, anh chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu xám, dưới cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh gợi cảm của anh, lộ ra cánh tay rắn chắc rám nắng của anh.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, nhìn anh càng thêm khí chất cường tráng, vừa tuấn tú vừa tà ác, trung hòa hoàn mỹ giữa khí chất của thiên thần và ác ma, giống như một loại độc dược, chỉ cần liếc qua thì không người nào có thể kiềm chế được.
Bất kể là người phụ nữ nào, khi nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng sẽ tim đập thình thịch, không nỡ dời mắt. Thậm chí ngay cả đàn ông khi nhìn thấy anh cũng sẽ thán phục. Nhưng duy nhất chỉ có Giang Vũ Phi hoàn toàn không bị anh hấp dẫn, thậm chí còn hết sức chán ghét anh, chán ghét đến mức chỉ mong anh biến mất ngay lập tức.
Không thấy cô trả lời, Nguyễn Thiên Lăng tự nói: “Anh có thể dùng chứng minh nhân dân của em đi vay tiền mua nhà, mua xe, nhưng người trả tiền lại là em.”
“...”
“A, đúng rồi, còn có thể dùng chứng minh nhân dân của em đi thuê phòng.”
“...”
“Để anh suy nghĩ xem, còn có thể làm gì... Anh nghĩ ra rồi, có thể lấy chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu của em đi đăng ký kết hôn.”
Giang Vũ Phi đột nhiên dừng bước, tức giận nhìn anh chằm chằm. Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười cười, anh mở cửa xe, dáng vẻ vẫn ung dung chờ cô lên xe.
Giang Vũ Phi đứng im tại chỗ mười mấy giây, cuối cùng vẫn không thể làm gì khác, xách vali ngồi vào xe. Nhưng cô không ngồi phía trước, mà ngồi ghế sau. Bất cứ khi nào cô cũng muốn cách xa anh, Nguyễn Thiên Lăng chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì thêm.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Sau khi xe khởi động, Giang Vũ Phi lạnh lùng hỏi anh.
“Đến rồi sẽ biết.” Nguyễn Thiên Lăng xoay tay lái, tăng tốc độ, xe đi nhanh như bay trên con đường lớn.
---
Trung tâm thương mại thành phố A, trụ sở chính xa hoa lộng lẫy của tập đoàn La thị, cửa phòng họp cao cấp bị đẩy ra. Cựu chủ tịch của tập đoàn La thị là La Vân Phong kính cẩn dẫn một chàng trai đi vào phòng họp.
Ngồi trong phòng họp đều là các nhân vật cấp cao cùng với các cổ đông lớn của La thị, nếu không phải là cuộc họp đặc biệt quan trọng, bọn họ sẽ không có mặt đông đủ như vậy.
Cuộc họp hôm nay chính là một cuộc họp hết sức quan trọng, bởi vì bắt đầu từ hôm nay trở đi, tập đoàn La thị sẽ đổi tên thành tập đoàn Tiêu thị. Chàng trai trẻ do La Vân Phong dẫn vào, cũng chính là chủ tịch mới nhậm chức của của tập đoàn.