“Phích Lịch, chị còn tưởng không gặp lại em nữa chứ, không ngờ em trở về rồi!” Nhan Duyệt kích động ngồi xổm xuống, tay vuốt lên cổ Phích Lịch.
Phích Lịch híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve của cô ta, cơ thể to lớn không ngừng quấn quít lấy người cô ta.
Thím Lý lúng túng giải thích với Giang Vũ Phi: “Cô Giang, thật ra Phích Lịch là quà sinh nhật mà cô Nhan tặng cho thiếu gia lúc sinh nhật mười tám tuổi.”
“Ừm.” Giang Vũ Phi đáp nhẹ một tiếng, không có phản ứng gì.
Thím Lý cho rằng cô không vui, lại giải thích: “Năm đó tất cả mọi người đều cho rằng cô Nhan đã chết, ngay cả Phích Lịch cũng biết chuyện cô Nhan ‘chết’. Mỗi ngày Phích Lịch đều bỏ ăn bỏ uống, cuối cùng xém chút nữa đã chết. Khi đó thiếu gia không có tâm trạng để chăm sóc nó, nên đưa nó cho một người bạn yêu chó nuôi, nuôi rất nhiều năm.”
Thím Lý vừa dứt lời, Nhan Duyệt đột nhiên xoay người nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt của cô ta nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm, khóe miệng giương lên một nụ cười đắc ý khoe khoang.
Cô ta đang khoe khoang với cô là tình cảm của cô ta và Phích Lịch rất tốt ư.
Giang Vũ Phi xém chút nữa đã bật cười, có tình cảm tốt với một con chó thì có gì hay mà khoe khoang chứ.
Nhan Duyệt đi đến chỗ bọn họ, dùng giọng điệu của chủ nhân mà hỏi thím Lý: “Nhận lại Phích Lịch hồi nào vậy?”
“Mấy ngày trước.”
“Là Lăng tự đem nó về?”
“Vâng.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhan Duyệt lại sâu thêm một chút: “Thím Lý, chăm sóc Phích Lịch tử tế một chút, đừng để ai bắt nạt nó.”
Thím Lý bật cười, ai mà dám bắt nạt Phích Lịch chứ, nó không hù dọa người ta đã là may rồi.
Đương nhiên Giang Vũ Phi biết rõ, Nhan Duyệt sợ cô gây bất lợi cho Phích Lịch. Cô im lặng, chỉ có người phụ nữ như cô ta mới cho rằng người khác lúc nào cũng muốn hại người.
Giang Vũ Phi thật sự phát hiện khuôn mặt của Nhan Duyệt càng nhìn càng thấy buồn nôn, cô xoay người đi về phòng khách, không muốn đối mặt với cô ta nữa.
Nhan Duyệt nhìn bóng lưng của cô chằm chằm rồi hừ một tiếng, đi đến bên cạnh Phích Lịch một lần nữa, nhẹ nhàng nói chuyện với nó.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng trở về, thím Lý liền nói chuyện Nhan Duyệt cho anh biết ngay lập tức.
“Cô ấy có nói gì không?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi một cách tùy ý.
Thím Lý không dám nhúng tay vào chuyện của mấy người bọn họ, ai mà biết thái độ của thiếu gia đối với cô Nhan như thế nào cơ chứ.
“Không nói gì cả, nhưng mà cô ấy chơi với Phích Lịch một lát rồi mới đi.”
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu, không có cảm xúc gì, hỏi: “Giang Vũ Phi đâu?”
“Cô Giang đang nghỉ ngơi trên lầu.”
Nguyễn Thiên Lăng đi nhanh lên lầu, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Giang Vũ Phi đang ngồi trên sofa đan cái gì đó.
Anh đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào món đồ mà cô đang đan, thắc mắc: “Đây là gì vậy? Đan khăn quàng cổ cho anh sao?”
“…”
“Anh nhớ em đã đồng ý với anh rồi, đan cho anh một cái khăn quàng cổ.”
Giang Vũ Phi nghi hoặc nhìn anh, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống: “Chắc em không quên đó chứ!”
“Tôi đồng ý với anh hồi nào?”
“Năm ngoái, trước sinh nhật ông nội.”
Giang Vũ Phi nhớ lại, lúc đó cô đan một chiếc khăn quàng cổ cho ông nội làm quà sinh nhật. Sau đó Nguyễn Thiên Lăng cũng yêu cầu cô đan một cái cho anh. Nhưng mà khi đó anh không nói rõ là muốn cô đan cho anh, vậy nên cô cũng phớt lờ suy nghĩ của anh luôn.
Cụp mắt xuống, cô tiếp tục động tác trên tay: “Tôi không nhớ là đã đồng ý với anh.”
“Giang Vũ Phi, em muốn trốn nợ?”
“Ai trốn nợ cơ chứ!”
“Rõ ràng là em đã đồng ý với anh rồi!” Nguyễn Thiên Lăng không chịu buông tha, anh cho rằng cô đã đồng ý thì cô nhất định phải đồng ý.