Đầu Giang Vũ Phi đau như búa bổ, những kí ức đã qua, như được nung đúc vào trái tim cô in hằn trong đó, không thể phai mờ, mỗi lần chạm vào lại khiến cô nhìn thấy vết sẹo kia xấu xí như thế nào.
Cô muốn chạy trốn, nhưng đâu đâu cũng có dấu vết của Nguyễn Thiên Lăng, cô không cách nào trốn chạy được, chỉ còn cách đau khổ ở lại bên anh.
Trong lòng Giang Vũ Phi sầu khổ, khóe mắt bất giác hai giọt lệ tuôn rơi.
Có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô, người cô bị nhấc bổng lên, trời đất như đang xoay chuyển.
Chuyện tiếp theo sau đó cô không có ấn tượng gì, đợi đến khi cô mơ màng mở mắt, phát hiện thấy mình đang ở trong nhà cũ.
Nguyễn Thiên Lăng đang bế cô, đang định đặt cô xuống giường.
Cô cố mở to con mắt mộng mị trừng trừng nhìn anh, người đàn ông đặt cô lên giường, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, bật cười hỏi cô: “Không quen sao?”
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt, quả thực là không quen anh ta.
Kiếp trước anh đối với cô lạnh lùng vô tình, chưa bao giờ liếc nhìn cô. Cô chỉ là đối tượng trút giận có cũng được không có cũng chẳng sao. Anh chưa bao giờ xem cô là một người vợ đúng nghĩa.
Thế nhưng từ ngày cô được tái sinh, tính tình của anh cũng theo đó mà thay đổi.
Ít nhất trong mắt anh, vẫn còn có một người vợ là cô tồn tại.
Anh vẫn còn là một Nguyễn Thiên Lăng của ngày xưa không?
Giang Vũ Phi cố chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi anh: “Rốt cuộc anh là ai?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi ngớ người, cô thật sự không nhận ra anh rồi!
Anh ngồi bên cạnh cô, nựng đôi má phúng phính có chút trẻ con của cô, hơi nheo mắt: “Ngay cả tôi mà cũng không quen sao?”
Giang Vũ Phi cau có gạt tay anh ra, làu bàu trong miệng: “Tôi không quen biết anh, rốt cuộc anh là ai? Tôi là ai?”
Đúng rồi, thực ra cô là ai? Tại sao lại có chuyện tái sinh ly kì như vậy xảy ra đối với cô?
Nguyễn Thiên Lăng tiến lại gần cô, khoảng cách chỉ vài millimet với cô: “Nhìn cho kỹ đây, rốt cuộc tôi là ai?”
Giang Vũ Phi mở trừng mắt nhìn anh một lúc, cười ngây dại: “Tôi biết rồi… anh là Nguyễn Thiên Lăng.”
“Xem như chưa say chết.”- Nguyễn Thiên Lăng lùi lại một chút, đẩy cô nằm xuống: “Tửu lượng của em quá tệ, lần sau còn dám cả gan chống đối lại tôi, tôi sẽ chuốc say em.”
Giang Vũ Phi không muốn nằm xuống, cô bực mình đẩy anh ra, đi xuống giường loạng choạng bước đến bàn trang điểm kéo hộc tủ ra.
Cô xới tung đồ trong hộc tủ tìm kiếm.
Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc nhìn hành động của cô, ngồi trên giường bất động.
“Tìm thấy rồi!” - Giang Vũ Phi cầm lấy một cuốn sổ tiết kiệm đi đến, nhét vào tay anh: “Cái này, anh cầm lấy!”
“Đưa tôi làm gì?” - Nguyễn Thiên Lăng ngạc nhiên hỏi.
Giang Vũ Phi huơ huơ tay phóng khoáng: “Đây vẫn là tiền của anh, sau này chúng tôi… không nợ của anh! Tôi phải rạch rõ ranh giới với anh, ly hôn với anh!”
Nguyễn Thiên Lăng bất giác nhíu mày, anh mở cuốn sổ tiết kiệm, nhìn thấy số dư trong đó, cong môi tỏ ra thái độ mỉa mai.
Thì ra cô mua cổ phiếu của Tất thị là để trả lại tiền cho anh.
Mục đích của cô là muốn không nợ nần gì anh nữa.
Ngẩng đầu nhìn cô hờ hững, anh lạnh nhạt hỏi: “Em muốn ly hôn với tôi đến như vậy sao?”
“Phải!” - Giang Vũ Phi đã uống say, gan cũng lớn hơn chút, cô chỉ vào anh nghiến răng: “Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Mỗi một ngày ở bên anh đều là đau khổ. Tôi phải ly hôn với anh, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”
Đôi mắt sáng long lanh của cô lóe lên tia hận thù không giấu giếm.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy thoáng giật mình, rốt cuộc anh đã làm gì để cho cô hận anh đến mức này?
“Giang Vũ Phi, em nói em hận tôi? Em hận tôi chuyện gì?” - Anh nheo mắt hỏi cô.