Nguyễn Thiên Lăng cũng chưa bao giờ đi phương tiện công cộng, anh vừa lên xe mày liền cau lại thật sâu. Anh nhanh nhẹn chen đến trước mặt Giang Vũ Phi, lạnh lùng hỏi cô: “Đây chính là cuộc sống mà em muốn sao?”
Mỗi ngày đi xe buýt, đi làm, tan làm đều phải chịu đựng khổ sở giày vò như vậy…
Trên xe chẳng những có đủ các loại người, lại còn có mùi xăng và các mùi cơ thể khác nữa làm người ta buồn nôn, đặc biệt là rất dễ dàng gặp phải những kẻ háo sắc.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng rét căm căm, nhanh chóng túm lấy cổ tay một người đàn ông.
“Đau... Mày làm gì thế hả, buông tay!” Người đàn ông hèn mọn bỉ ổi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt lộ ra tia hung ác.
Giang Vũ Phi giật mình, giờ mới hiểu được, người này đang định vươn tay chạm vào đùi cô…
Hôm nay cô đi tất chân màu đen và váy liền áo mùa xuân thời trang màu xanh đậm, làn váy chỉ tới đùi cô, phía dưới lớp váy, lộ ra hai chân thon dài. Cô cảm thấy mình đã mặc rất kín đáo rồi, dù sao cũng không lộ ra da thịt, lại không ngờ vẫn sẽ gặp phải yêu râu xanh…
Môi Nguyễn Thiên Lăng nhếch lên một đường cong lạnh như băng.
“Tay mày định thò đi đâu?” Anh hung ác hỏi.
Tên hèn mọn bỉ ổi kia chột dạ: “Mắc mớ gì tới mày, bỏ tay ra, nếu không tao kiện mày tội xâm phạm thân thể người khác!”
Nụ cười của Nguyễn Thiên Lăng càng tàn nhẫn hơn: “Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám đụng vào hả?”
Anh vừa mới nói xong, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương cổ tay của tên kia đã bị bẻ gãy.
“Á…” Trên xe buýt vang lên tiếng kêu thảm thiết…
“Bây giờ mày có thể đi kiện tao tội xâm phạm rồi đấy!” Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh nói.
Giang Vũ Phi: “...”
…
Sau khi lấy khẩu cung trong cục cảnh sát xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Giang Vũ Phi đi giày cao gót cao tám centimet trên đường, phía sau là bước chân nhàn nhã của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô không gọi xe, cũng không đi bằng phương tiện giao thông công cộng mà vẫn luôn đi bộ. Đi được nửa giờ, chân cô rất đau, không thể không dừng lại…
Ven đường có rất nhiều quán ăn vặt, cô quay đầu lại hỏi anh: “Anh có đói bụng không? Em mời anh một bữa.”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhướn mày: “Em mời anh?”
Rõ ràng giọng nói rất không vui, vừa nghe đã biết là không thích tiêu tiền của phụ nữ rồi…
Buổi tối bọn họ đã không được ăn cơm, lại giày vò đến bây giờ, Giang Vũ Phi đã sớm đói bụng. Cô không có tâm trạng nào mà quan tâm đến đề tài này, thản nhiên nói: “Đúng vậy, em mời anh, anh có muốn ăn không.” Nói xong, cô đi vào một tiệm mì. Cô mới vừa chọn được một vị trí ngồi xuống, Nguyễn Thiên Lăng cũng đã đi tới ngồi xuống đối diện cô.
Tiệm mì nho nhỏ, có vẻ không hợp với quần áo đắt tiền trên người Nguyễn Thiên Lăng lắm. Anh chưa từng tới những nơi như thế này để ăn bao giờ, lúc này bỗng có chút tò mò nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, càng xem, lông mày nhíu lại càng sâu. Đại thiếu gia vừa thích sạch sẽ vừa có thói quen xa xỉ, đương nhiên rất ghét bỏ chỗ này.
Giang Vũ Phi gọi hai bát mì, sau đó nhấc ấm trà lên tự rót cho riêng mình một chén.
“Em thích ăn đồ ăn như vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày hỏi cô.
Anh còn nhớ Nhan Duyệt giấu tên để gửi bức ảnh kia cho anh, trong tấm ảnh, cô và Tiêu Lang cũng ngồi ăn mì trong một tiệm nhỏ như này. Đoán chừng là cô ăn phải đồ cay nên khóc, Tiêu Lang tự tay dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô…
Vừa nghĩ tới Tiêu Lang cũng có thể ở tiệm nhỏ như vậy ăn mì cùng cô, thì tại sao anh lại không thể chứ? Hơn nữa từ mặt tiền cửa hàng nhìn lại, tiệm mì này hoành tráng hơn tiệm mì nhỏ kia nhiều.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ như vậy, nhìn lại tiệm mì này cũng thuận mắt hơn nhiều.
Giang Vũ Phi không để ý đến lời nói của anh, bưng chén trà lên uống một ngụm.