“Giang Vũ Phi, mở cửa ra!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Nguyễn Thiên Lăng đập cửa.
Giang Vũ Phi lấy lại tinh thần, tiến lên mở của ra. Nguyễn Thiên Lăng mặt lạnh đứng trước cửa ra vào, lạnh lùng hỏi: “Em khóa trái cửa làm gì hả, sợ anh đi vào như vậy sao?”
“Nguyễn Thiên Lăng, em hỏi anh một chuyện. Lúc trước tại sao em lại kết hôn với anh?” Giang Vũ Phi phớt lờ lời nói của anh, đột nhiên hỏi ngược lại.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Em muốn biết những chuyện đã xảy ra hai năm trước.” Vẻ mặt Giang Vũ Phi bình thường nói: “Em muốn khôi phục trí nhớ.”
Lúc mới biết mình bị mất trí nhớ, cô còn cho rằng thiếu một đoạn trí nhớ cũng không sao, mất thì mất thôi, cô cũng không thèm quan tâm. Nhưng mà bây giờ cô mới phát hiện ra, con người thật sự không thể mất đi trí nhớ, càng không thể mất đi đoạn trí nhớ rất quan trọng trong đời được... Nếu không sẽ luôn phải sống trong mơ hồ và ngờ vực…
Có ai lại muốn sống cuộc đời như vậy đây.
Đột nhiên vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi cứng ngắc một chút: “Được rồi, được rồi, sao đột nhiên lại muốn khôi phục trí nhớ vậy?”
“Em rất muốn nhớ lại, Nguyễn Thiên Lăng, anh tìm bác sĩ đến trị liệu cho em được không?” Giang Vũ Phi khẩn cầu nhìn anh, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động xin anh giúp đỡ.
Nguyễn Thiên Lăng hơi mím môi, cổ họng nhấp nhô một chút: “Em cho rằng anh chưa từng tìm bác sĩ trị liệu cho em sao? Nhưng bọn họ đều nói trường hợp này của em không có cách nào trị liệu, nên thuận theo tự nhiên, lúc nào có thể khôi phục thì tự nhiên sẽ khôi phục thôi.”
“Bác sĩ bình thường đương nhiên không thể trị liệu cho em… Nhưng thôi miên có thể giúp em khôi phục trí nhớ...”
“Giang Vũ Phi, không phải anh đã nói với em rằng thôi miên đều là lời nói vô căn cứ rồi sao? Sao em vẫn cố chấp không tỉnh ngộ vậy?”
Giang Vũ Phi giải thích: “Nhưng bác sĩ mà Tiêu Lang tìm cho em...”
“Em tin Tiêu Lang hay tin anh?” Nguyễn Thiên Lăng cắn răng cắt ngang lời nói của cô: “Em có biết Tiêu Lang là loại người nào không? Em mới tiếp xúc với anh ta bao lâu, em biết anh ta là người tốt hay là người xấu sao? Em tin anh ta hay tin anh?”
Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, lời anh nói thật đúng là có lý. Nhưng hình ảnh cô đã nhớ lại kia thì phải giải thích như thế nào đây?
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói: “Đừng tin Tiêu Lang. Vũ Phi, trước kia anh ta đã không có ý tốt với em, bây giờ cũng thế. Nếu thôi miên thật sự có thể giúp em khôi phục trí nhớ, sao anh lại không mời người đến thôi miên cho em chứ?”
Nguyễn Thiên Lăng ngừng lại, ôm chầm lấy cô, ấn đầu cô vào lòng: “Anh mong em có thể khôi phục trí nhớ hơn bất kỳ ai, nếu như có thể giúp em khôi phục, tất nhiên anh sẽ tìm người trị liệu cho em.”
Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng nói, nhưng ánh mắt của anh lại tối đi, rất lạnh lùng. Anh không thể nào khiến cô khôi phục trí nhớ được…
Trên thế giới này, người không hi vọng cô khôi phục trí nhớ nhất chính là anh!
Vốn dĩ Giang Vũ Phi cho là anh không hi vọng cô khôi phục trí nhớ, bây giờ nghe anh nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
“Nguyễn Thiên Lăng, thôi miên thật sự có thể giúp em khôi phục trí nhớ.” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Ngày hôm đó Tiêu Lang tìm người thôi miên cho em, đột nhiên em nhớ lại một đoạn ngắn. Em nghĩ nếu như tiếp tục thôi miên một lần nữa, nhất định em có thể nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.”
Đầu óc Nguyễn Thiên Lăng choáng váng, đầu ngón tay đột nhiên hơi run rẩy.
“Em nhớ lại gì?” Anh nhẹ giọng hỏi, không ai biết trong lòng anh căng thẳng và lo lắng cỡ nào.
Đôi mắt Giang Vũ Phi lóe lên, không thể nói ra đoạn kí ức mà cô đã nhớ lại được. Cô không dám nhắc tới trước mặt anh, cô sợ đột nhiên biết một chút chân tướng. Cô sợ cô không đủ tâm lý để chịu đựng…