Anh nhận ra chiếc xe kia, là của Tiêu Lang.
Từ chỗ anh nhìn qua thì có thể thấy mơ hồ người phụ nữ ngồi trên ghế phụ chính là Giang Vũ Phi.
Cô đang nghiêng đầu nói cái gì đó với Tiêu Lang. Ở khoảng cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nụ cười xán lạn trên mặt cô.
Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được dừng xe lại, rồi nhìn xe của Tiêu Lang chạy vào trong khu nhà một cách nhanh chóng.
Anh không rời đi ngay lập tức, mà là hạ kiếng xe xuống rồi đốt một điếu thuốc, cánh tay gác lên cửa sổ xe, đầu dựa vào thành ghế, ánh mắt nặng nề như đang suy nghĩ cái gì đó.
Cho đến khi thuốc lá cháy gần hết, anh mới đóng cửa sổ xe lại rồi lái xe đi.
Mà trong khoảng thời gian này, xe của Tiêu Lang đều không có chạy ngang qua…
Nhan Duyệt về đến nhà, cô ta đi vào phòng khách thì liền nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên sofa xem tivi.
Mẹ Nhan Duyệt biết hôm nay cô ta đi mua nhẫn, bà ta thấy cô ta đi đến thì liền vui vẻ cười hỏi: “Mua nhẫn sao rồi?”
Ai cũng đều rất quan tâm chuyện đính hôn của cô ta với Nguyễn Thiên Lăng, nhưng chỉ có mỗi ông cụ Nguyễn gia là không quan tâm!
Thật không biết ông ấy dựa vào cái gì mà không chịu chấp nhận cô ta.
Nếu nói về hoàn cảnh gia đình, Nhan gia bọn họ cũng không kém, dư sức xứng với Nguyễn gia. Từ xưa đến nay việc môn đăng hộ đối đều được chú trọng, chỉ có ông cụ Nguyễn gia là khác người mà thôi.
Nhan Duyệt không có gì vui vẻ gật đầu: “Mua rồi.”
“Ơ, thế này là sao, tại sao lại không vui?” Mẹ Nhan Duyệt cầm tay cô ta rồi quan tâm hỏi.
Nhan Duyệt dựa vào sofa rồi nói một cách buồn bã: “Ba, mẹ, ông nội của Nguyễn Thiên Lăng không đồng ý chuyện đính hôn của chúng con.”
“Cái gì?” Sắc mặt bà Nhan thay đổi: “Ông ấy dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
Ông Nhan cũng không xem tin tức nữa, ông ta tắt ti vi rồi trầm giọng nói: “Thiệp đính hôn của các con đều được gửi đi hết rồi, lúc này ông ấy mà phản đối, không phải là muốn gây khó dễ cho Nhan gia chúng ta hay sao?”
“Ba, ba tranh thủ thời gian nói chuyện với ông Nguyễn đi ba, ông ấy cứ mãi ôm hi vọng Giang Vũ Phi với Lăng tái hôn, căn bản là không coi con ra gì.”
“Người đàn bà họ Giang kia có cái gì tốt, sao có thể so được với con.” Mẹ Nhan Duyệt vì con gái mà bênh vực: “Ông cụ Nguyễn gia thật sự là già rồi nên hồ đồ, không chọn cháu dâu tốt như Duyệt Duyệt của chúng ta, tại sao nhất định phải chọn cái con nhỏ thân phận thấp hèn kia chứ.”
“Anh thấy đây chỉ là một cái cớ mà thôi.” Ba Nhan Duyệt trầm tư nói: “Có thể là ông cụ Nguyễn gia có một suy nghĩ khác, hôm nào anh hẹn ông ấy ra uống trà, nghe ngóng thêm một chút tin tức. Nhưng mà nói thế nào đi nữa thì con gái của chúng ta nhất định không thể chịu bất kì ấm ức gì.”
“Ba, cám ơn ba!” Nhan Duyệt chạy qua hôn ba một cái.
Chỉ cần có ba ra mặt thì cô ta sẽ không sợ ông cụ Nguyễn gia tiếp tục phản đối chuyện kết hôn của cô ta với Nguyễn Thiên Lăng.
Nhan Duyệt vui vẻ đi lên lầu, cô ta lấy áo ngủ ra, rồi ngâm nga một bài hát. Lúc đang chuẩn bị đi tắm rửa thì có một hồi chuông điện thoại di động đặc biệt reo lên.
Tiếng chuông này là cô ta đặc biệt cài đặt, chỉ đặt cho một số điện thoại đặc biệt.
Từ lúc cô ta trở về tới nay, tiếng chuông này chưa từng vang lên.
Hôm nay lại đột nhiên vang lên, lại là canh lúc cô ta với Nguyễn Thiên Lăng sắp đính hôn mà vang lên, cái này không phải quá trùng hợp sao.
Trong lòng Nhan Duyệt bất an, tiếng chuông lại reo lên một lần nữa, như kiểu nếu cô ta không bắt máy thì sẽ không dừng lại vậy.
Hít sâu một hơi, Nhan Duyệt đi qua bắt máy rồi trầm giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Em yêu, anh tới thăm em đây, hôm nay anh mới tới thành phố A, em có rảnh không, bây giờ đến gặp anh đi.” Một giọng nói trầm thấp nam tính êm tai, mang theo một chút cưng chiều vang lên trong điện thoại.
Nhan Duyệt tái xanh cả mặt, sợ đến nỗi làm rơi điện thoại xuống đất.
Cô ta nhặt điện thoại lên một cách bối rối rồi nghiêm nghị chất vấn người bên kia: “Tại sao anh tới đây? Ai cho phép anh tới?”