Trên tay Nguyễn Thiên Lăng vẫn bưng ly đế cao, rượu vang bên trong còn thừa lại chưa đến một ngụm.
Đôi mắt anh lạnh lùng, ánh mắt ra vẻ không quan tâm nhìn trên người Giang Vũ Phi đang đứng quay lưng với anh.
Trần nhà được trang trí tinh xảo, những ngọn đèn tinh tế gắn trên tường, giống như những ngôi sao, sáng chói mắt.
Giang Vũ Phi ngồi trước piano, tóc dài mềm mại buông trước ngực, dưới ánh đèn, cô tựa như được bao phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, nhu hòa mà yên tĩnh.
Trước nay anh không hề biết, cô cũng biết chơi đàn piano.
Sáu tuổi mất ba, bảy tuổi mẹ tái hôn, ba dượng cô ích kỷ lại có lòng tham không đáy, sẽ không tiêu tiền cho cô đi học piano.
Chỉ nhìn việc cô học kế toán chuyên nghiệp là đã biết rõ cô là người thực tế ra sao. Mà người một lòng muốn an tâm sống qua ngày, làm sao có thể tiêu tiền để bồi dưỡng sở thích xa xỉ như đánh đàn này được?
Như vậy thì, cô học đánh đàn từ lúc nào?
Tiếng đàn vừa kết thúc, Nguyễn Thiên Lang đột nhiên giơ tay vỗ tay. Anh vỗ tay rất chậm, từng nhịp từng nhịp, đâm thẳng vào lòng người.
Giang Vũ Phi hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, đáy mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại hơi trầm xuống.
Người đàn ông nhếch môi đầy tà khí, đôi mắt liếc nhìn cô một cái thật lâu, ánh mắt đó, phức tạp lại sâu xa đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, anh thu lại tầm nhìn, cười nhạt nói với Nhan Duyệt: “Rất hay, phải không?”
Nhan Duyệt không biết anh nói hay là có ý gì.
Cô ta cười ngọt ngào, ca ngợi thật lòng: “Quả thật không tệ, em không ngờ rằng Vũ Phi cũng biết đánh đàn, hơn nữa đàn rất khá.”
Nguyễn Thiên Lăng lại cười, nụ cười có vài phần không rõ tâm tư cảm xúc.
Trong lòng Nhan Duyệt có chút không thoải mái, cô ta phát hiện, lúc này mình không thể hiểu nổi người đàn ông đã làm bạn với cô ta mười mấy năm.
Ngay lúc Nguyễn Thiên Lăng thu lại ánh mắt, Giang Vũ Phi mới để ý đến Nhan Duyệt ngồi đối diện anh.
Nếu như vừa rồi không có Tiêu Lang an ủi, cô nghĩ, bây giờ cô nhất định sẽ xông đến hắt toàn bộ ly rượu vào mặt người phụ nữ kia.
Nhưng hiện tại cô không muốn chấp nhặt với cô ta, tránh cho sự kiềm chế của cô bị giảm xuống.
Thản nhiên thu hồi ánh mắt về, Giang Vũ Phi cười nói với Tiêu Lang bên cạnh: “Tôi đã định mời anh ăn cơm mấy lần, hay là ngay bây giờ đi. Hai lần gặp anh ở đây, cả hai lần đều cùng anh hợp tấu bản nhạc này, đây cũng là duyên phận, hôm nay chúng ta cũng nên uống một ly.”
Cô vừa nói, vừa đứng dậy cùng người đàn ông bên cạnh đi đến bàn ăn.
Tiêu Lang nhẹ nhàng cười: “Cô và tôi gặp nhau ở đây không phải duyên phận.”
Giang Vũ Phi khó hiểu nhìn về phía anh, anh nói tiếp: “Bởi vì nhà hàng này là của tôi.”
“Hóa ra là vậy.” Cô không nhịn được mà bật cười: “Vậy anh đặt tên nhà hàng là Người lang thang, lí do cũng bởi vì thích bản nhạc này sao?”
“Gần như là vậy.”
Lúc Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn sang, thấy dáng vẻ hai người họ với vừa đi vừa cười. Đây là lần thứ hai anh thấy Giang Vũ Phi cười như vậy với người đàn ông đó!
Anh nheo cặp mắt sắc bén, ngửa đầu uống cạn hết rượu trong ly.
Mà chính anh cũng không phát giác, trên người anh vô hình trung đã tỏa ra một luồng nộ khí.
“Lăng…” Nhan Duyệt ánh mắt lóe lên, thấp giọng kéo thần trí anh quay lại.
“Sao thế? Đói bụng đúng không, gọi món đi.” Ánh mắt người đàn ông lại trở nên thâm tình dịu dàng, khóe miệng mang nụ cười yêu chiều mà chỉ khi đối diện với cô ta mới lộ ra.
Trong lòng Nhan Duyệt nhẹ nhõm, vẻ tươi cười hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.