Bà Nguyễn vừa nhìn đã biết rõ là xảy ra chuyện gì.
Nhất định là Giang Vũ Phi lòng dạ hẹp hòi, cố ý làm cho Nhan Duyệt khó xử.
Bà ta trầm sắc mặt, lạnh lùng nói với Giang Vũ Phi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau gọi người đến quét dọn đi!”
Thủ đoạn này... Giang Vũ Phi không còn gì để nói.
Cô có cần phải làm trò vặt vãnh này để hãm hại cô ấy không?
Cô cũng không có lộ ra vẻ mặt ủy khuất, mà là lập tức cười áy náy nói: “Mẹ, là con không đúng! Con sẽ cho người đến quét dọn!”
Cô lại nhìn về phía Nhan Duyệt, rất chân thành nói với cô ta: “Cô Nhan, cô là khách của nhà chúng tôi. Tôi lại không cẩn thận làm hư món quà cô tặng... Thành thực xin lỗi! Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi đi pha trà để tạ lỗi với cô.”
Giang Vũ Phi không có ủy khuất, khó chịu mà cực lực tranh luận như trong tưởng tượng của Nhan Duyệt.
Lại ung dung cười nhận lấy tội này, còn chân thành xin lỗi cô ta.
Cô lựa chọn đại cục, suy nghĩ tới thể diện tất cả mọi người mà không vạch mặt trước mọi người khiến cho tất cả mọi người chán ghét cô ta.
Phần khí độ và tâm cơ này, căn bản không phải một cô gái chưa va chạm nhiều có thể làm được.
Nhan Duyệt nghi hoặc trong lòng, tính cách của Giang Vũ Phi dường như hoàn toàn không giống với tin tức cô ta biết được...
Quả nhiên, sắc mặt bà Nguyễn cũng dịu lại khi thấy thái độ của Giang Vũ Phi như vậy,.
“Duyệt Duyệt, tới đây cùng bác gái tiếp tục nói chuyện. Nói cho bác gái nghe về chuyện đã xảy ra mấy năm qua.”
“Dạ được, chỉ cần bác gái không chê cháu huyên thuyên là được!”
Bà Nguyễn vui tươi hớn hở nói: “Bác gái thích cái miệng này của cháu nói chuyện.”
Giang Vũ Phi quay người đi gọi người làm quét dọn vệ sinh rồi đi vào nhà bếp pha trà, sau đó tự mình mang cho bọn họ.
Cô đi đến trước bàn trà, ngồi xổm người xuống, trước tiên cung kính đặt trà ở trước mặt bà Nguyễn.
Đang lúc cô chuẩn bị đưa một ly khác cho Nhan Duyệt thì thấy một cái bóng thon dài từ bên ngoài tiến vào.
Nguyễn Thiên Lăng bước vào phòng khách, nhìn thấy Nhan Duyệt đã ở đó, hơi sững sờ một chút.
“Lăng, anh đã về rồi!” - Nhan Duyệt lập tức cười nghênh đón, giống như một người vợ đang đợi chồng về nhà.
“Sao em lại đến đây?” - Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng nhìn cô ta nhẹ hỏi.
Nhan Duyệt rất tự nhiên ôm cánh tay anh, nhõng nhẽo cười nói: “Em đến thăm bác trai bác gái và ông nội, nhưng chỉ có mỗi mình bác gái ở nhà. Thật xin lỗi! Trước khi đến, em không nói cho anh một tiếng.”
Nguyễn Thiên Lăng cũng không có ý rút tay mình về để tránh hiềm nghi.
Anh mỉm cười nói: “Em đến thăm trưởng bối, không cần phải thông báo trước với anh.”
Hai người nói chuyện như không có ai xung quanh, giống như Nhan Duyệt mới là vợ anh, mà Giang Vũ Phi cô chỉ là một món đồ trang trí vô hồn.
Không coi ai ra gì như vậy, là người ngu cũng có thể nhìn ra.
Đáng tiếc bà Nguyễn làm bộ như không thấy, bưng chén trà cụp mắt uống trà.
Giang Vũ Phi trong lòng khẽ cười lạnh, cô cũng làm như không thấy, để chén trà xuống, cầm khay đứng dậy trở lại phòng bếp.
Nguyễn Thiên Lăng lúc này mới chú ý tới cô.
Anh liếc cô một cái, trong mắt nổi lên tâm tình không ai có thể thấy rõ.
“Thiếu phu nhân, phu nhân nói buổi chiều muốn giữ cô Nhan ở lại ăn cơm, cô xem tôi chuẩn bị những món ăn này có thích hợp không?” Trong phòng bếp, thím Vương thấy cô vào, vội cầm tờ đơn cho cô xem.
Giang Vũ Phi nhận lấy xem qua, nhếch môi cười nói: “Cái khác cũng không có vấn đề gì, chỉ là thiếu gia thích ăn tôm viên, chi bằng làm một nồi canh trân châu đi, hay dùng tôm bóc vỏ làm, hương vị phải tươi một chút. Đến lúc đó cho mỗi người một chén, làm súp khai vị. Đúng rồi, có tôm tươi bóc vỏ không, nếu không có, bây giờ hãy đi mua.”