Ngày hôm qua lúc cô đi làm, quản lý còn nói với cô công ty hiện đang phát triển rất tốt, sẽ mở rộng nghiệp vụ rất nhanh, đúng là thời điểm cần người.
Còn nói với cô chỉ cần ở công ty làm việc siêng năng, sẽ có cơ hội thăng chức rất lớn.
Chớp mắt lại nói công ty phải giảm biên chế.
Giang Vũ Phi đi ra khỏi văn phòng, thản nhiên thu dọn đồ đạc của mình. Đồ của cô không nhiều lắm, chỉ chốc lát là đã sắp xếp xong toàn bộ.
Ra khỏi công ty, cô vẫn còn có chút tức giận, thực sự là quá khinh người mà.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao lại đột nhiên đuổi việc cô.
Chẳng lẽ có người thay thế vào làm công việc của cô sao?
Đối mặt với sự đả kích lần đầu tiên thất nghiệp, Giang Vũ Phi vẫn không nhụt chí.
Cô tìm một tiệm internet để lên mạng, kiểm tra ghi chép tin tức thông báo tuyển dụng hai ngày gần đây.
Cho đến gần tối, cô mới về đến nhà.
Cô chưa nói với người trong nhà chuyện cô mất việc.
Dù sao bọn họ cũng không muốn cô đi làm việc, nói ra không chừng ngược lại bọn họ còn không bao giờ cho phép cô ra ngoài đi làm nữa.
Sau đó vài ngày, Giang Vũ Phi phỏng vấn rất nhiều công việc.
Rất kỳ quái, trước kia lúc cô phỏng vấn, rất nhiều công ty đều hài lòng với bằng cấp và chuyên môn của cô, cho dù không có ý định tuyển dụng cô, cũng sẽ nói mấy câu kiểu như cân nhắc một chút.
Nhưng mà mấy ngày nay, bất kể cô phỏng vấn công ty nào, đối phương liếc mắt nhìn lý lịch của cô, còn chưa hỏi gì đã trực tiếp tuyên án tử hình cho cô.
Giang Vũ Phi có ngốc cũng nhìn ra có điều không đúng.
Nhất định là Nguyễn Thiên Lăng căn dặn bọn họ không được tuyển dụng cô!
Anh không muốn cô ra ngoài làm việc, liền lén giở trò ngăn cản cô, thật sự là quá hèn hạ!
Giang Vũ Phi rất tức giận trong lòng, cô lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho Nguyễn Thiên Lăng, điện thoại vừa kết nối, cô liền chửi bới một trận: “Nguyễn Thiên Lăng, anh là người hèn hạ, vô sỉ nhất mà tôi từng gặp! Tôi thật sự là mù mắt, mới lấy loại đàn ông như anh!”
Không, không phải là cô mù mắt, là trái tim cô đui mù, còn nghiêm trọng hơn so với mù mắt.
Có người mù mắt, nhưng mà tâm lại không mù. Mà cô, chính là con mắt không mù, tâm lại mù.
Giang Vũ Phi nắm chặt điện thoại, hơi thở gấp, cảm giác không thể nuốt trôi cục tức trong lòng kia.
Cô chờ người bên kia nổi giận với cô, lại không nghĩ rằng người nghe điện thoại không phải Nguyễn Thiên Lăng.
“Hiện tại Lăng rất bận, không rảnh nhận điện thoại của cô. Giang Vũ Phi, không phải cô mắt mù lấy Lăng, là Lăng mắt mù mới lấy cô. Căn bản là cô không xứng với anh ấy, hay là cô lập tức mau rời xa anh ấy sớm một chút!” Nhan Duyệt lạnh giọng khinh thường nói.
Nghe thấy giọng nói cô ta, cơn giận Giang Vũ Phi càng lớn hơn.
Trên thế giới này, người mà cô căm hận nhất chính là Nguyễn Thiên Lăng, người thứ hai chính là cô ta.
Cô khẽ cười lạnh lùng, thản nhiên nói ra: “Thật là xin lỗi, sau khi anh ta mắt mù mới lấy tôi, lại không lấy cô. Còn nữa, tôi thật sự bội phục dũng khí của cô, lại có thể thích loại người này. Cô không biết anh ta có bao nhiêu phụ nữ à, chỉ riêng tôi biết đã có đến năm sáu người. Nhan Duyệt, người được gọi là người đàn ông yêu cô nhất, trong lúc yêu cô lại có thể đồng thời lên giường với vô số người phụ nữ khác!”
“Cô...” Nhan Duyệt ở đầu dây bên kia sắc mặt tái xanh, cô ta nắm chặt tay còn lại, móng tay dài cơ hồ đều bấm sâu vào thịt.
Nếu như Giang Vũ Phi ở trước mặt cô ta, thì cô ta sẽ không chút do dự xé nát mặt cô!
“Giang Vũ Phi, chúng ta hẹn chỗ gặp mặt đi.” Hít sâu một hơi, Nhan Duyệt làm cho chính mình tỉnh táo lại.
“Tôi không rảnh!”
“Sao vậy, cô không dám? Cô ra ngoài, chúng ta nói chuyện, nếu cô muốn ly hôn với Lăng, vậy thì tốt nhất hãy đi ra ngoài cho tôi!” Nhan Duyệt nói địa chỉ một nhà hàng, sau đó liền tắt điện thoại.