Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 815: Chương 815: Lấy anh, anh cho em bắt nạt cả đời




Cô chẳng khác nào một kẻ đần độn, còn tưởng rằng anh muốn chia tay với cô thật. Kết cục lại như công dã tràng, bị anh hành hạ suốt mấy giờ.

Nguyễn Thiên Lăng giữ tay cô lại, cất giọng trầm: “Anh để em đi rồi, nhưng anh có nói sẽ từ bỏ em đâu. Anh có quyền được tranh thủ đợi em, giờ em khóc rồi, thời cơ tranh thủ chờ đợi của anh đã tới!”

Anh chờ suốt mấy giờ chỉ để chờ giây phút rơi nước mắt này của cô. Anh tranh thủ lý do của cô, chính là lý do cô rơi lệ.

Giang Vũ Phi lại thấy lý do này của anh thật buồn cười.

“Đây hoàn toàn chỉ là cái cớ của anh. Anh vốn không có ý buông tha em!”

“Nó không phải là cái cớ...” Nguyễn Thiên Lăng nhếch miệng tiếp lời: “Tại sao em lại khóc, còn chẳng phải là do trong lòng đau khổ sao? Vậy sao em lại đau khổ, lẽ nào không phải do em đang rất mâu thuẫn vùng vẫy, nhưng cũng không nỡ rời xa anh ư?”

Mặt Giang Vũ Phi tái đi, anh thật đáng sợ mà. Anh biết đọc suy nghĩ của người khác sao? Vì sao cô thấy ngay cả chút không gian riêng tư mình cũng chẳng có vậy?

Nguyễn Thiên Lăng nói tiếp: “Giang Vũ Phi, em thừa nhận đi, em không nỡ xa anh, em động lòng với anh rồi...”

“Nguyễn Thiên Lăng!” Giang Vũ Phi nhìn anh chòng chọc, rất muốn nói toẹt ra với anh rằng nỗi đau lớn nhất đời cô chính là do anh ban tặng.

Lời đã vọt đến đầu lưỡi thì lại thay đổi:“Anh sành sõi việc bắt nạt em lắm!”

Cô không thể nói những lời trong lòng ra, không thể để anh nhận ra chuyện cô khôi phục trí nhớ. Cô sợ anh biết cô khôi phục trí nhớ rồi sẽ giở thủ đoạn khác ra giam cầm cô...

Đôi mắt sâu thăm thẳm của Nguyễn Thiên Lăng nhìn xoáy vào mắt cô, anh nhếch môi cười: “Nên anh mới muốn em lấy anh, cho em bắt nạt anh cả đời.”

Giang Vũ Phi hơi sửng sốt, lòng như hòn đá ném xuống hồ sâu, sóng gợn lăn tăn.

Người ta bảo những tên đàn ông biết nói lời đường mật không đáng tin cậy. Anh hay nói mấy lời đường mật như thế, chắc chắn là người không đáng tin cậy?

Người đàn ông không đáng tin cậy, cô không chọn...

Trong lòng Giang Vũ Phi nghĩ sao, khi lời trôi ra khỏi miệng cũng như vậy.

Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trở đen, nhìn chằm chằm cô, hừ lạnh: “Ứng phó với em, chỉ dựa vào hành động cụ thể còn chưa được, phải thêm những lời đường mật nữa! Em đúng là người phụ nữ khó chiều nhất trên đời, dùng lời ngon tiếng ngọt cũng chẳng chiều được em.”

Giang Vũ Phi chực phản bác lại, Nguyễn Thiên Lăng bỗng cụp mi trầm giọng nói: “Em đã nhận lời của anh rồi, vậy mà mới có mấy ngày đã quên sạch. Giang Vũ Phi, em là người phụ nữ vô lương tâm nhất thế gian.”

“...” Sao cô có cảm giác như anh đang chỉ trích cô bạc tình vậy?

Cô chỉ mới nghe đàn ông bạc tình, chứ chưa nghe đàn bà bạc tình bao giờ...

“Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng có tích cực như vậy nữa được không?” Giang Vũ Phi thở dài đáp lại.

Cớ gì phải vậy, buông tay nhau, đối với bên nào cũng là lựa chọn tốt đẹp.

Có hợp tất có tan, chừa cho đối phương một khoảng trống không được sao?

“Anh tích cực như vậy đó, cái này là học theo em đấy!” Nguyễn Thiên Lăng bỗng dưng nổi cáu, anh bắt lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy.

“Tóm lại em bỏ ngay cái ý nghĩ làm sao cho anh buông em ra đi, giờ em quay về cùng anh, hôn lễ vẫn được cử hành như thường!” Giọng điệu anh ngang ngược, ngạo mạn hết sức, không cho cô lấy một cơ hội cự tuyệt.

Khó khăn lắm trong lòng cô mới có chỗ cho anh, khó khăn lắm mới nảy sinh tình cảm với anh.

Có chết anh cũng không buông tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.