Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 503: Chương 503: Những lời này dùng để hình dung về anh thì đúng hơn




Hơn nữa lúc Nguyễn Thiên Lăng cứu cô, bệnh trầm cảm của cô là vô phương cứu chữa. Dù sao đi nữa, bệnh của cô cũng là nhờ anh mới đỡ hơn, cuối cùng cũng nhờ anh mà khỏi. Có lẽ lúc anh cứu mạng cô, cô đã không còn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở kiếp trước nữa.

Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, giễu cợt nói: “Ở bên anh ngày nào, tôi vẫn sẽ bị trầm cảm mãi.”

“…” Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi trầm xuống, thản nhiên nói: “Anh sẽ lại tìm cho em một bác sĩ tâm lý.”

“Không cần, chỉ cần anh đừng ép buộc tôi, không hạn chế sự tự do của tôi, tâm tình tôi sẽ tốt hơn thôi.”

“…”

Cô nói đúng, anh hiểu chứ, chỉ khi anh không xuất hiện trước mặt cô, cô mới có tâm trạng tốt, thế nhưng không cho anh xuất hiện trước mặt cô, chuyện này sao có thể được. Điều duy nhất anh có thể làm chính làm đối xử với cô tốt hơn nữa, từ từ xóa bỏ hận thù trong lòng cô.

Nguyễn Thiên Lăng đang ngổn ngang tâm sự, qua một hồi lâu thì phát hiện có một chiếc xe cứ bám theo xe của anh. Xe Lamborghini màu đen, lái một chiếc xe sang trọng như vậy để theo dõi anh, chắc chắn không phải muốn giết người.

Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, cặp mắt sắc bén nheo lại. Anh đột nhiên đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ, chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc theo. Anh bẻ lái, xe đằng sau cũng bẻ lại, anh giảm tốc độ, xe đằng sau cũng giảm tốc độ. Nguyễn Thiên Lăng không khỏi cười lạnh, tăng tốc độ dẫn dụ chiếc xe đằng sau theo đuôi anh.

Giang Vũ Phi cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc Lamborghini đang từng bước áp sát, cô có cảm giác không tốt. Trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông trong xe là Tiêu Lang.

Trong lúc cấp bách, cô có thể mơ hồ nhìn thấy người trong xe, người đó hình như đúng là Tiêu Lang. Anh ấy đuổi theo làm gì?

Nguyễn Thiên Lăng đến một quảng trường trống trải không có người thì dừng lại, chiếc xe Lamborghini cũng dừng lại theo.

“Em đoán xem hắn ta là ai?” Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu cười hỏi Giang Vũ Phi, nhưng trông nụ cười của anh rất lạnh lùng, không hề ấm áp.

“Làm sao tôi biết được!”

“Anh đoán chính là gã đàn ông tự cho mình là vị hôn phu của em. Em đã đá hắn ta, mà hắn ta vẫn còn mặt dầy tự nhận là vị hôn phu của em, gã đàn ông này đúng là vô liêm sỉ.”

“…” Thực ra cô rất muốn nói, những lời nói này dùng để hình dung về anh thì đúng hơn.

Từ trong chiếc xe đằng sau, Tiêu Lang bước ra ngoài, đóng cửa xe lại, chậm rãi bước về phía hai người. Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch môi, anh cũng đẩy cửa xuống xe, ung dung dựa vào cửa xe.

“Hóa ra là chủ tịch mới của La thị, không đúng, là chủ tịch Tiêu thị. Tôi còn tưởng rằng có bọn cướp nào đó theo dõi tôi, suýt nữa thì tôi định báo cảnh sát.” Nguyễn Thiên Lăng nói bông đùa, cứ như đang nói chuyện đùa vui với người quen cũ vậy.

Sắc mặt Tiêu Lang trầm xuống, khí chất cũng không thua kém Nguyễn Thiên Lăng chút nào.

“Anh đưa ra yêu cầu đi, phải thế nào thì anh mới bằng lòng buông tha cho Vũ Phi.” Tiêu Lang vừa mở miệng đã nói luôn, thái độ vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ không chút kích động.

Nguyễn Thiên Lăng hơi nhướn mày, giả vờ không nghe rõ, hỏi lại: “Anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu ý anh?”

Tiêu Lang lạnh nhạt nói: “Anh đừng giả ngu với tôi, tôi đã cho người điều tra, Vũ Phi bị anh ép buộc nên mới không thể không ở lại bên cạnh anh. Cô ấy thực sự không muốn ở bên cạnh anh, anh làm như vậy chỉ càng làm tổn thương cô ấy. Nguyễn Thiên Lăng, anh đưa ra điều kiện đi, nếu tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm, chỉ cần anh chịu buông tha cho cô ấy.”

Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên. Hóa ra anh ấy đã biết.

Chỉ là tại sao anh phải hi sinh vì cô, chẳng lẽ chỉ bởi vì áy náy thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.