Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 27: Chương 27: Nó đã vì cháu mà tốn không ít tâm tư




Nguyễn An Quốc tay nắn nắn một quân cờ, chậm rãi đưa xuống, không đáp mà hỏi ngược: “Hôm đó tại bữa tiệc La gia, cháu đã chịu không ít ấm ức.”

“Ông nội, ông cũng biết sao?”

Ông lão gật gật đầu, lại hừ lạnh một tiếng: “La gia thật ức hiếp người quá đáng, dù sao cháu cũng là con dâu danh chính ngôn thuận của Nguyễn gia chúng ta. Bọn họ dám hãm hại cháu như vậy, là tưởng Nguyễn gia chúng ta dễ ăn hiếp lắm sao?”

Giang Vũ Phi càng kinh ngạc hơn.

Không ngờ ngay cả việc La Nhu Vân hãm hại cô mà ông nội cũng biết.

“Ông nội, cháu nghĩ đó có lẽ là do hiểu lầm thôi…”

“Sao lại là hiểu lầm? La gia muốn lật đổ Tất thị, bản thân mình không có bản lĩnh nên dùng kế hại cháu. Lần này đúng là ăn cắp gà không thành còn làm mất đấu gạo! Tuy nhiên, cách xử sự của Thiên Lăng khiến ông rất hài lòng.” - Nói đến đây, Nguyễn An Quốc lại cười vui vẻ.

Nghĩ đến mối quan hệ của vợ chồng họ trở nên tốt hơn, tinh thần ông thoải mái còn hơn uống linh đan thần dược.

Nhưng Giang Vũ Phi lại có chút lo sợ trong lòng.

Thì ra La Nhu Vân hãm hại cô không phải vì muốn có Nguyễn Thiên Lăng, mà là vì muốn Nguyễn Thiên Lăng đối phó với Tất thị!

Không đúng, nhất định La gia cũng muốn Nguyễn Thiên Lăng chán ghét cô, như vậy La Nhu Vân mới có cơ hội tiến tới.

Hay cho mưu kế một mũi tên trúng hai con nhạn, cô đã nói rồi mà, cô đâu có quan trọng đến nỗi khiến cho La Nhu Vân bày mưu tính kế hãm hại cô như vậy.

“Ông nội, rốt cuộc là Nguyễn Thiên Lăng đã xử lý như thế nào?” - Giang Vũ Phi tò mò hỏi ông, rất tiếc là ông lão sống chết cũng không nói, nhất định bắt cô đích thân đi hỏi Nguyễn Thiên Lăng.

Giống như nếu cô đích thân đi hỏi Nguyễn Thiên Lăng thì mối quan hệ của hai người càng tiến thêm một bước vậy.

Ông nội đúng là càng già càng đùa dai.

Giang Vũ Phi dở khóc dở cười, không còn cách nào khác, chỉ còn biết tự đi hỏi Nguyễn Thiên Lăng.

Ngồi trên xe rời khỏi nhà cũ, Giang Vũ Phi quay qua hỏi Nguyễn Thiên Lăng những thắc mắc trong lòng mình.

Anh nhìn cô, như cười như không nói: “Cô cho rằng tôi sẽ xử lý như thế nào?”

“Sao tôi biết được?” - Giang Vũ Phi trợn mắt, cô đâu phải là con giun trong bụng anh.

“Tôi sẽ không nói cho cô biết, cô tự mà thử xem, nghĩ thông rồi hãy hỏi tôi.”

“Không nói thì thôi!” - Giang Vũ Phi lạnh nhạt nói, hoàn toàn không tỏ ra hứng thú gì.

Cô thực sự không hứng thú với chuyện này cho lắm, chỉ cần Tất thị bị thâu tóm như trong kiếp trước là được.

Về đến nhà, Giang Vũ Phi đi tắm xong liền mở máy tính xem thị trường cổ phiếu.

Lúc Nguyễn Thiên Lăng bước vào có liếc qua một cái, nhếch môi cười hỏi: “Cô cũng biết mấy cái này sao?”

Giang Vũ Phi không thèm quay lại, đáp: “Không biết, không lẽ không học được sao?”

“Mua bên nào rồi? Nói thử xem, tôi tư vấn cho.” - Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô.

“Tôi cũng chỉ mua đại ít cổ phiếu chơi thôi, không cần tư vấn.” - Giọng điệu Giang Vũ Phi vẫn lạnh nhạt như cũ, hơn nữa không có chút nhiệt tình nào.

Nguyễn Thiên Lăng cau mày lại, trong lòng dâng lên cơn giận.

Anh tốt bụng muốn giúp cô ta, xem cô ta thái độ gì đây?

Đang định nói vài câu với cô thì điện thoại anh reo vang.

Nhìn số gọi đến hiển thị, anh nhếch môi, trực tiếp nghe máy mà không cần tránh Giang Vũ Phi.

“Alo, em yêu, tìm anh có việc gì sao?” - Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng cười hỏi, mặc dù anh giả vờ tỏ ra dịu dàng, nhưng tính sát thương cũng rất cao.

Nghe đầu dây điện thoại bên kia nhõng nhẽo, Nguyễn Thiên Lăng như bừng tỉnh nói: “À, hôm nay anh bận quá, quên mất buổi hẹn của chúng ta. Hay là để tối nay anh bù lại cho em nhé? Em chọn chỗ đi, anh sẽ qua đón em.”

“Được rồi em yêu, anh cúp máy đây.” - Nguyễn Thiên Lăng nói thêm vài câu nổi sến súa xong cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.