Giang Vũ Phi hít sâu một hơi, giơ tay lên, nghe máy.
“Giang Vũ Phi, sao bây giờ em mới nghe điện thoại?” Nguyễn Thiên Lăng khó chịu chất vấn cô.
Theo anh thấy, anh gọi điện thoại cho cô, cô nên lập tức nghe máy.
Giống như anh, mỗi lần cô gọi điện, mặc kệ có bận đến mấy, anh đều nghe máy trước tiên.
Giang Vũ Phi mím môi, không trả lời.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không đợi cô giải thích: “Tối hôm nay anh chờ em tại khách sạn Kim Đế, anh chuẩn bị bữa tối dưới nến, 6 giờ, em nhớ đến đúng giờ.”
Nói xong, anh liền tắt điện thoại.
Giang Vũ Phi buông tay xuống, bỏ di động vào trong túi áo, rời đi với tâm thái làm việc nghĩa không được chùn bước...
Cô không biết nên đi đâu, nhà cũng không thể trở về.
“Phi Nhi castle” càng là không thể đến.
Như vậy thì chỗ cô có thể ở, cũng chỉ có khách sạn.
Giang Vũ Phi vẫy một chiếc xe, mở cửa xe ngồi vào.
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Tài xế hỏi cô.
Đúng vậy, cô nên đi đâu?
Giang Vũ Phi tùy tiện nói một địa chỉ, dù sao thì chỉ cần có thể cách xa nơi này là được.
Xe chậm rãi khởi động, Giang Vũ Phi dựa vào cửa xe, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết chạy bao lâu, phía sau xe có thêm một chiếc xe hơi màu đen, không nhanh không chậm đi theo bọn họ.
Nửa tiếng sau.
Xe taxi dừng lại trước một tòa giáo đường, Giang Vũ Phi trả tiền xe, mở cửa xuống xe...
Giữa bãi cỏ rộng rãi có một tòa giáo đường kiểu dáng phong cách châu Âu.
Rất nhiều bồ câu trắng đậu trên bãi cỏ, nhàn nhã đi lại, kiếm ăn
Giang Vũ Phi xuất hiện, làm kinh động mấy con bồ câu, chúng đưa cặp mắt cảnh giác nhìn về phía vị khách bất ngờ này.
Phát hiện cô không có ác ý gì, chúng lại tiếp tục hoạt động của bản thân.
Giang Vũ Phi nắm chặt hai quai đeo ba lô, không rõ tại sao mình lại muốn tới nơi này. Cô chỉ là không có chỗ đi, cảm giác nơi này rất yên tĩnh, cho nên mới tới.
Nhưng tới nơi này, nhìn thấy giáo đường, thâm tâm cô chẳng những không bình tĩnh trở lại, ngược lại càng thêm khó chịu.
Bởi vì giáo đường là nơi chứng kiến hai người yêu nhau, kết làm vợ chồng.
Cô nghĩ rằng lúc cô và Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, cũng sẽ tới nơi này cử hành hôn lễ...
Nhưng tất cả đều là cô tự tưởng tượng.
“Keng … Keng…”
Đột nhiên, mái nhà giáo đường có tiếng chuông vang lên, hành khúc hôn lễ từ trong giáo đường lập tức vang lên.
Giờ này khắc này, một cặp cô dâu chú rể sắp hoàn thành nghi thức kết hôn ở bên trong giáo đường.
Ánh mắt Giang Vũ Phi khẽ động, nhấc chân đi về phía giáo đường.
Trong giáo đường rộng lớn có chừng hai mươi, ba mươi người đang ngồi, nghi thức còn chưa bắt đầu, Giang Vũ Phi ngồi xuống một góc ở hàng ghế cuối cùng, yên tĩnh giống như cô không tồn tại.
Chỉ chốc lát sau, nghi thức bắt đầu.
Chú rể đứng dậy trước mặt cha sứ, cô dâu khoác cánh tay ba mình, bước đi trên thảm đỏ, đầy mặt tươi cười vẻ hạnh phúc.
Chậm rãi hướng đến phía chú rể…
Giang Vũ Phi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cô không có ba, khi kết hôn sẽ không có người dắt cô đi về phía chú rể.
Bởi vì như vậy, cho nên cô mới không thể có được hạnh phúc sao?
“Chú rể, con đồng ý lấy cô dâu Trần Lệ Hân tiểu thư làm vợ. Bất luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó phú quý, con đều vĩnh viễn làm bạn cô ấy, không xa không rời chứ?”
Chú rể nhìn cô dâu đầy thâm tình, trịnh trọng nói: “Con đồng ý...”
Cha sứ lại hỏi cô dâu câu hỏi giống vậy, cô dâu cũng nói cô đồng ý.
Giang Vũ Phi ngưỡng mộ nhìn bọn họ, cô nhìn quá say mê, dù cho bên cạnh có một người đang lặng lẽ ngồi, cô cũng không phát hiện.