Bà Nguyễn nhíu chặt mày, hai đứa nó đã ly hôn rồi còn gặp mặt làm cái gì?
Nhan Duyệt hơi ngạc nhiên, hấp tấp vội vàng giải thích thay Nguyễn Thiên Lăng: “Bác gái, cháu nghĩ Lăng có chuyện gì đó cần nói với Giang Vũ Phi. Hôm qua bọn họ mới vừa ly hôn, có lẽ có chuyện gì đó chưa nói rõ ràng.”
Bà Nguyễn nhìn về phía Nhan Duyệt, dáng vẻ tươi cười nói: “Cháu nói đúng, dù sao hôm qua bọn nó mới vừa ly hôn, có lẽ có chuyện gì đó chưa xử lý xong.”
“Bác gái, Lăng đã ở đây rồi thì chúng ta qua chào hỏi anh ấy đi, lát nữa cùng nhau về nhà.”
Bà Nguyễn có hơi do dự, bà nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang kéo tay Giang Vũ Phi, sau đó cô hung hăng hất tay anh ra, cô cầm vật gì đó đánh lên người anh, lớn tiếng nói gì đó với anh, giống như đang rất phẫn nộ, bất mãn.
Mắt bà Nguyễn lạnh căm, bà ta không thể để con trai bị người ta ức hiếp!
Ở trước cửa khu nhà, Giang Vũ Phi hất tay Nguyễn Thiên Lăng ra, vò chi phiếu thành một cục ném vào anh, tức giận nói: “Tôi nói tôi không nhận tiền của anh, anh nghe không hiểu tiếng người đúng không! Anh đem số tiền dơ bẩn này đi, một đồng tôi cũng không lấy!”
“Giang Vũ Phi! Tôi là vì muốn tốt cho cô, cô đừng có mà hết lần này đến lần khác không biết điều như vậy!” Nguyễn Thiên Lăng chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hôm nay.
Anh nhiều lần cho cô tiền, cô một mực không nể tình anh, anh cảm giác như mình bị cô hắt cho một gáo nước lạnh vậy.
Giang Vũ Phi khẽ cười lạnh: “Nguyễn Thiên Lăng, anh cho rằng tiền có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Anh cho rằng cho tôi tiền, thì anh không còn nợ tôi cái gì, không cần cảm thấy áy náy với tôi?
Anh làm tổn thương tôi, đời này anh không thể trả được nợ, mà tôi cũng sẽ không nhận tiền anh, tôi sẽ không để cho lương tâm anh thanh thản, sẽ không để cho anh trở thành một người cao cao tại thượng bố thí người khác.
Tôi sẽ không vì một chút tiền liền cảm kích anh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy tôi nghèo, nhưng tôi còn chưa hèn mọn đến mức tự hạ mình như vậy!”
Hung hăng nói xong, không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Nguyễn Thiên Lăng, cô quay người đi, đột nhiên xô phải bà Nguyễn và Nhan Duyệt phía trước.
Giang Vũ Phi sững sờ, bà Nguyễn đã bước hai bước đi đến trước mặt cô, sắc mặt nặng nề lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
“Những lời cô vừa nói tôi nghe thấy hết rồi, Nguyễn gia chúng tôi chưa bao giờ thiếu nợ cô cái gì. Con trai tôi cho cô tiền, đền bù cho cô, cho dù cô không nể tình, cũng không thể làm nhục nó như vậy!
Ngược lại ba mẹ cô thì sao, từ sau khi cô gả vào Nguyễn gia chúng ta, thò tay lấy rất nhiều tiền từ Nguyễn gia chúng tôi. Ba mẹ thế nào thì con gái cũng sẽ như thế. Cô đừng tự cho là thanh cao, cô cũng không khá hơn chút nào!
Giang Vũ Phi, hôm nay cô nhớ kỹ cho tôi, cô và Nguyễn gia chúng tôi không còn liên quan đến bất cứ chuyện gì, từ nay về sau cô với Thiên Lăng không thiếu nợ nhau, cũng xin cô đừng gặp lại nó nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của nó nữa!”
Bà Nguyễn vừa dứt lời, Nhan Duyệt đột nhiên đi đến bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, chăm chú nhìn khuôn mặt anh, đau lòng kêu lên: “Lăng, mặt anh sao thế? Sao lại bị thương?”
Bên má Nguyễn Thiên Lăng chỉ là bị chìa khóa quẹt vào tạo ra một vết xước mờ, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không sâu.
Có điều lúc này bị gió lạnh thổi vào, vết thương hơi sưng đỏ lên, một vệt dài dài, vừa nhìn liền giật mình.
Bà Nguyễn cũng nhìn thấy vết thương trên mặt anh, vết thương kia là mới bị, cho nên người ra tay nhất định là Giang Vũ Phi.
Con trai bà ta từ nhỏ không có ai dám động vào một ngón tay, bây giờ lại bị một đứa con gái xấu xa coi thường!
Bà Nguyễn đau lòng vì con trai, tức giận túm lấy tay Vũ Phi, dùng sức đẩy ngã cô.