Vũ Phi, còn hai ngày nữa là đính hôn, anh không thể hủy bỏ hôn ước, đừng hủy bỏ hôn ước với anh, được không?”
Giang Vũ Phi nhìn vào mắt anh, cũng thấy được sự chân thành trong mắt anh.
Trong lòng cô bắt đầu xao động: “Tiêu Lang, anh nghĩ kĩ chưa?”
“Anh nghĩ kĩ rồi, nghĩ kĩ hơn ai hết.” Người đàn ông lại ôm cô vào lòng, hôn trán cô: “Anh không bận tâm việc em mang trong mình đứa con của Nguyễn Thiên Lăng, anh sẽ đối xử tốt với nó, xem nó như con ruột của mình. Nhưng anh để ý đến thái độ của em, anh không muốn hủy bỏ hôn ước với em.”
Giang Vũ Phi nắm chặt cánh tay anh, không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô nghĩ, có lẽ cô đã thực sự tìm được hạnh phúc của mình rồi.
“Được, em hứa với anh, không hủy hôn nữa.”
“Cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi.” Tiêu Lang yên tâm cười, anh dìu cô, âu yếm nói: “Đi thôi, ra ngoài ngồi nghỉ ngơi. Giờ em đang có thai, nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Giang Vũ Phi nhìn gương mặt thanh tú hoàn mỹ của anh, nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô tựa đầu lên vai anh, anh dìu cô ra khỏi nhà vệ sinh.
---
Lễ đính hôn của Giang Vũ Phi và Tiêu Lang cử hành cùng ngày với Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt.
Nguyễn Thiên Lăng nhận được thiệp mời do Tiêu Lang sai người mang tới, khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
Ngày mai chính là ngày đính hôn, từ nay về sau, anh và Giang Vũ Phi trở thành người dưng với nhau sao? Mà cô sẽ trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác có đúng không?
Rõ ràng hai tháng trước cô còn là vợ anh, bây giờ cô lại sắp đính hôn cùng người khác.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, sự chênh lệch lớn này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh không kìm được mà nắm chặt bàn tay, vo tấm thiệp trong tay lại thành một cục.
Sa sầm nét mặt, anh dùng sức vo tròn lại, đột nhiên đứng dậy, đồng thời ra sức ném tấm thiệp đi.
Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, tấm thiệp bị ném đi suýt chút nữa là trúng người đi vào.
“Ông nội.” Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc đứng dậy. Nguyễn An Quốc nhìn tấm thiệp nằm dưới đất, trên mặt không khỏi có chút vui vẻ.
“Sao, thấy Vũ Phi sắp đính hôn, cho nên xót xa không đành lòng à?” Ông cụ bước vào, mỉm cười hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng nói: “Không có gì.”
“Thằng nhóc này, cháu là tên hèn, nói thì mạnh miệng lắm.” Ông hừ lạnh một tiếng, ra ghế sofa ngồi, Nguyễn Thiên Lăng cũng ngồi trước mặt ông.
“Ông nội, ông tìm cháu có việc gì sao?”
“Ngày mai Vũ Phi sẽ đính hôn.” Ông cụ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Nguyễn Thiên Lăng mím môi: “Cháu biết, ngày mai cháu cũng đính hôn.”
“Thiên Lăng, cháu vẫn yêu Duyệt Duyệt sao?” Nguyễn An Quốc nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc hỏi.
“Tất nhiên.” Anh liền trả lời không chút do dự.
“Vậy còn Vũ Phi thì sao, cháu không có chút tình cảm gì với nó sao?”
“Ông nội, rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Nguyễn An Quốc nhìn anh, nói: “Ngày mai ông sẽ nghĩ cách không để cho Vũ Phi đính hôn, nếu như trong lòng cháu có nó, thì hãy đi tìm nó.”
Trong mắt Nguyễn Thiên Lăng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh không ngờ ông nội lại nói những điều này.
“Trong lòng ông nội, chỉ Vũ Phi mới có thể làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia. Còn Nhan Duyệt, con bé này không thích hợp với cháu.”
“Ông nội, cháu không hiểu ý của ông. Tại sao ông nhất định muốn Giang Vũ Phi làm vợ cháu, tại sao Nhan Duyệt không thể?”
Nguyễn An Quốc trầm giọng nói: “Lẽ nào cháu không nhận ra Nhan Duyệt luôn lừa gạt cháu sao?”
Nguyễn Thiên Lăng chau mày, tỏ ra không hiểu ông nội đang nói gì.