Thím Lý không còn cách nào, thầm nghĩ có thím canh chừng, có lẽ sẽ không có vấn đề gì cả.
Giang Vũ Phi đến trung tâm mua sắm, thật sự chỉ là để mua đồ mà thôi...
Cô đang có thai, không thể đi giày cao gót, phải đi những đôi giày bệt mềm mại, thoải mái dễ chịu mới được.
Chọn xong vài đôi giày đế bằng, cô lại mua thêm cái mũ len đan kiểu vặn thừng và một cái kính đen.
Sau khi mua xong, cô đi đến cửa hàng trang sức.
Nhưng cô đều không hài lòng lắm, cuối cùng lại đi xem vàng.
Quầy hàng có tủ chống đạn, có một tượng cậu bé mặc yếm khỏe mạnh kháu khỉnh hết sức đáng yêu được làm bằng vàng.
Đôi mắt cậu bé mở to, miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm, hai bàn tay nhỏ bé ôm một miếng ngọc như ý, hết sức dễ thương.
Giang Vũ Phi xem thấy rất vừa ý, yêu cầu nhân viên cửa hàng lấy ra cho cô xem. Cô nhìn đi nhìn lại một lúc rồi hỏi thím Lý: “Cái này đẹp không?”
“Rất đẹp, Giang tiểu thư thích thì mua nó đi, mua về lấy may.” Thím Lý thấy cô có ý muốn mua liền khuyên cô mua ngay.
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Đắt quá.”
Giá niêm yết tận những bảy mươi ngàn đồng, bảy mươi ngàn mà chỉ mua để ngắm, quá lãng phí rồi.
“Không đắt chút nào, bây giờ giá vàng đang hạ, mua về để đó sẽ có lúc giá vàng tăng.” Thím Lý tiếp tục khuyên cô.
“Hôm nào tôi mang tiền đi thì tôi sẽ mua.” Giang Vũ Phi trả lại tượng vàng với vẻ tiếc nuối.
Thím Lý vội lấy ra một cái thẻ: “Tôi có tiền đây, thiếu gia mở cho tôi một tài khoản, cô Giang muốn mua gì thì có thể quẹt thẻ.”
“Nguyễn Thiên Lăng đưa cho thím?”
“Đúng vậy, thiếu gia nói cô muốn mua gì thì cứ mua.” Thím Lý cười, nói đỡ cho Nguyễn Thiên Lăng.
Mặt Giang Vũ Phi lạnh băng, thản nhiên nói: “Nếu anh ta chịu chi, vậy thì mua thôi.”
Theo như thím Lý thấy, cô đang cố ý tiêu tiền của thiếu gia linh tinh, nhưng bà cũng không có ý kiến gì. Chỉ sợ cô không tiêu tiền, chứ cô tiêu thì tốt quá.
Sau khi hoàn thành việc mua bán, nhân viên cửa hàng tươi cười hớn hở giúp cô gói lại món đồ.
Giang Vũ Phi chỉ vào sợi dây chuyền vàng có hình phật Di Lặc nói: “Gói cả cái này cho tôi, tôi muốn tặng mẹ tôi.”
“Được ạ.”
Mua đồ xong, cô không muốn đi dạo nữa, ngồi vào xe, cùng thím Lý trở về biệt thự.
Giang Vũ Phi biết, thím Lý sẽ gọi điện báo cáo Nguyễn Thiên Lăng về những việc cô đã làm.
Cô mua tượng bé trai bằng vàng, bởi vì cô đang có thai, hi vọng mua nó sẽ mang lại may mắn.
Cô mua dây chuyền tặng mẹ cô cũng không có gì không đúng.
Cho dù Nguyễn Thiên Lăng có biết cô mua chúng cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.
Giang Vũ Phi về phòng ngủ, cất kỹ những thứ đồ vừa mua, sau đó dựa đầu vào thành giường chơi điện thoại. Thực ra cô đang kiểm tra đường thoát thân, trước khi trốn đi, cô phải lên kế hoạch cặn kẽ.
Hôm nay Nguyễn Thiên Lăng không đến, có lẽ đã rất tức giận vì cô, nên không muốn nhìn thấy mặt cô.
Giữa trưa ngày hôm sau, Giang Vũ Phi vừa ăn cơm xong thì Nguyễn An Quốc đến thăm cô.
Ông nội cũng biết cô ở đây, vậy thì hẳn là ông đã biết rõ chuyện cô có thai.
Giang Vũ Phi hi vọng chuyện này không bị lan rộng, càng ít người biết càng tốt. Nếu không, Nhan Duyệt mà biết, cô thật sự lo lắng rằng cô ta sẽ tìm mọi biện pháp khiến cô bị sảy thai.
“Vũ Phi, chuyện cháu có thai, ông nội đã biết. Cháu cứ ở đây yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện khác không cần bận tâm. Cháu yên tâm, ông nội sẽ không để cháu phải ấm ức.” Nguyễn An Quốc hiền từ nói với cô, đôi mắt ông chăm chú nhìn vào cô một cách mãn nguyện, chuyện cô có thai khiến ông vui vẻ từ tận sâu trong đáy lòng.