Cô tắt điện thoại, thay quần áo, sau đó vội vàng chạy đến nhà Nguyễn gia.
Vì ông nội, cô cũng không quan tâm đến những lời đồn nhảm của người khác.
Đi vào nhà, đã có người làm chờ ở cửa ra vào. Nhìn thấy cô, người làm nhiệt tình đi đến gọi cô.
“Ông nội sao rồi?” Cô vừa đi theo người làm vào bên trong vừa hỏi.
“Mấy ngày nay thời tiết thay đổi, nên lão thái gia bị cảm, chữa mãi không khỏi. Ăn gì cũng không thấy ngon miệng, mỗi ngày chỉ ăn một chút đồ ăn, toàn là dựa vào truyền dịch để duy trì dinh dưỡng. Hôm nay lão thái gia muốn ăn cháo bí đỏ cô nấu, cô Giang, lát nữa cô động viên cho lão gia ăn nhiều nhiều một chút nha, ăn được rồi thì cơ thể lão gia mới nhanh chóng khỏe lại.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Giang Vũ Phi quá quen thuộc đường đến phòng của ông nội, một thời gian ngắn không gặp, ông nội đã già hơn một chút, da mặt tái nhợt, vàng vọt.
Người lớn tuổi chỉ cần cảm một chút là giống như lấy đi nửa mạng sống của họ vậy.
Giang Vũ Phi cảm thấy chua xót, cô mỉm cười đi đến bên giường ông nội.
“Ông nội, cháu đến thăm ông đây.”
“Vũ Phi tới rồi à.” Ông mở to mắt, lúc nhìn thấy cô, đôi mắt đục ngầu của ông hơi sáng lên: “Dạo này sống có tốt không, ông nội nhìn thấy khí sắc trên mặt cháu tốt hơn trước rất nhiều.”
“Ông nội, cháu sống rất tốt. Ông bị bệnh sao không nói với cháu sớm một chút, ông chờ cháu, cháu lập tức đi nấu cháo bí đỏ cho ông.”
“Đi đi, ông không muốn ăn gì cả, chỉ thèm hương vị cháo cháu nấu.” Ông vui vẻ cười, Giang Vũ Phi không dám rề rà, nhanh chóng đến phòng bếp nấu ăn.
Người làm đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu sơ chế, cô chỉ cần bỏ vào nồi nấu là xong.
Cách nấu cháo bí đỏ rất đơn giản, nhưng mỗi người sẽ nấu ra mùi vị khác nhau.
Giang Vũ Phi dựa theo cách nấu bình thường nấu một nồi cháo, múc một chén mang đến phòng ngủ của ông nội, cô ngồi bên giường tự tay múc cháo cho ông nội ăn.
Nguyễn An Quốc chỉ ăn hai miếng thì lắc đầu không muốn ăn nữa.
Giang Vũ Phi lo lắng, chỉ ăn được hai miếng thôi sao.
“Ông nội, ông ăn thêm một chút nữa đi, ăn nhiều thêm ông mới có sức khỏe. Nào, ông ăn thêm nha.”
“Không ăn.” Ông mệt mỏi nhắm mắt, tay gạt vào chén cháo, làm chén cháo bí đó bị hất đổ.
Toàn bộ cháo nóng hổi đổ đầy trên quần áo Giang Vũ Phi, may là quần áo dày, nhưng vẫn cảm thấy được độ nóng của cháo.
“Cô Giang, cô không sao chứ!” Người làm đứng bên cạnh vội vàng cầm khăn giấy lau quần áo cho cô.
Giang Vũ Phi đặt chén xuống, lấy khăn giấy chùi chùi, phát hiện càng chùi càng làm cho tình huống tồi tệ hơn.
Cháo bí đỏ màu vàng, mà hôm nay cô lại mặc bộ quần áo trắng đen.
Bí đỏ bôi trên quần áo một mảng lớn màu vàng, ai không biết chắc sẽ tưởng là dính cái gì đó dơ bẩn.
Nguyễn An Quốc hơi chống người dậy, nói với người làm: “Lau cái gì mà lau, còn không mau đưa thiếu phu nhân lên trên tắm rửa, thay quần áo!”
Người làm và Giang Vũ Phi đều hơi sững người.
Người làm nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói với Giang Vũ Phi: “Thiếu phu nhân, cô hãy đi theo tôi. Cần phải thay đồ mới được.”
Giang Vũ Phi mím môi không nói gì thêm, đi theo cô ta ra ngoài.
“Cô Giang, lão thái gia lớn tuổi rồi, có đôi khi sẽ quên chuyện cô và cậu chủ ly hôn. Thỉnh thoảng sau khi ăn cơm, ông không thấy cô, sẽ nói “thiếu phu nhân vẫn chưa trở lại sao?9; Lúc đánh cờ cũng sẽ nói “;đi gọi thiếu phu nhân tới, bảo nó xuống đánh thêm vài ván cờ với tôi'. Mỗi lần chúng tôi nhắc ông chuyện cậu chủ và thiếu phu nhân đã ly hôn, ông đều tỏ vẻ buồn bã, lạc lõng. Cô Giang, lão thái gia thật sự rất quý cô, hôm nay cô ở lại ở một đêm được không, trò chuyện cùng lão thái gia nhiều hơn một chút, trong lòng người vui vẻ, không chừng bệnh cũng tự khỏi theo.”