“Nghe nói cô bệnh sao?”
Thím Lý cười nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân đã không sao rồi!”
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày không vui: “Có chút bệnh mà cũng phải gọi tôi về, tưởng tôi rảnh lắm phải không?”
Thím Lý ngượng ngùng cuối đầu, giọng lí nhí giải thích: “Thiếu phu nhân sốt rất cao từ tối qua, bây giờ mới hết sốt.”
Nguyễn Thiên Lăng hừ một tiếng, lạnh lùng bảo thím Lý: “Thím ra ngoài đi.”
“Dạ!”
Thím Lý đi rồi, Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống mép gường, đôi mắt trầm tĩnh sắc bén nhìn Giang Vũ Phi, đáy mắt lạnh lùng, không chút ấm áp.
Giang Vũ Phi nhìn anh, cô cố gắng nén căm phẫn, cố hết sức giữ nét mặt bình tĩnh.
Ánh mắt của cô làm cho Nguyễn Thiên Lăng có chút ngạc nhiên.
Bình thường cô nhìn anh, ánh nhìn luôn tràn ngập thâm tình, làm người ta nhìn vào là nổi gai ốc.
Nhưng hôm nay ánh mắt của cô thật kì lạ, xa xăm lạnh tanh, còn có vẻ như căm phẫn và oán hận.
Anh suy nghĩ một lúc, cong môi cười nhạt: “Tối qua tôi không về với cô được. Sao... đau buồn lắm sao? Giang Vũ Phi, lúc cưới cô tôi đã nói, tôi không thể nào yêu cô được, càng không thể quan tâm cô như cô mong muốn, có phải bây giờ cô hối hận vì lựa chọn ban đầu của mình rồi phải không?”
Giang Vũ Phi im lặng, cô không dám nói, vì sợ mình nói sai.
Cho dù là sự việc vẫn chưa rõ ràng, nhưng cô cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Thím Lý nói cô căn bản là không có mang thai, Nguyễn Thiên Lăng cũng hầu như không đề cập đến đứa con.
Cô phải xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô im lặng không nói, anh nhíu mày không vui, cũng không muốn tiếp tục nói với cô nữa liền quay lưng đi vào nhà tắm.
Anh mở nước rất lớn trong phòng tắm, tiếng nước chảy “rào rào”, bên ngoài nghe rõ mồn một.
Giang Vũ Phi nhíu mày suy nghĩ: “Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô nhớ rõ là đứa con đã không còn, sao bọn họ làm như không có gì xảy ra?
Không lẽ họ sợ cô đau buồn, nên giả vờ như không biết gì cả?
Hay là... chẳng phải cô đã sắp chết rồi sao, tại sao lại tỉnh dậy mà không hề hấn gì?
Trong lúc suy nghĩ nát óc vẫn chưa hiểu, chuông báo thức điện thoại reo lên.
Cô đặt chuông báo thức tám giỡ rưỡi sáng mỗi ngày, nghe thấy giai điệu quen thuộc, cô liền cầm lấy điện thoại ngay đầu tủ, đưa tay tắt nhạc chuông báo thức.
Sau đó, cô nhìn vào ngày giờ trên điện thoại.
Cô kinh ngạc mở to mắt, sao lại như vậy được, thời gian thực tế đã đảo ngược lại một năm!
Hay là điện thoại cô bị hư?
Giang Vũ Phi lập tức dùng điện thoại lên mạng cập nhật lại ngày giờ nhưng ngày giờ vẫn không đổi!
Cô bị sốc, sao thời gian lại quay ngược lại một năm?
Nguyễn Thiên Lăng bước ra từ nhà tắm, chỉ quấn quanh eo một chiếc khăn tắm.
Anh nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Giang Vũ Phi, đôi mày chau lại theo thói quen.
Giang Vũ Phi đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hấp tấp hỏi: “Hôm nay ngày mấy tháng mấy?”
Nguyễn Thiên Lăng không hiểu cô muốn làm gì, hờ hững đáp: “Ngày 18 tháng 8.”
Ngày 18 tháng 8…
Giang Vũ Phi như bị sét đánh, cô nhớ rõ ngày xảy ra chuyện là vào mùa đông, cũng sang tháng 12 rồi.
Nhưng hiện nay là tháng 8, cách tháng 12 cũng phải mấy tháng.
Hoặc là cô đã hôn mê đã hơn nửa năm, hay là cô thực sự nằm mơ.
Nhưng chuyện xảy ra thì rõ mười mươi, sao lại có thể là mơ được?
Cũng không đúng, số năm hiện tại đã đảo ngược một năm.
Cô không thể nào hôn mê hơn nửa năm được, làm gì có chuyện thời gian trôi ngược.
Sắc mặt Giang Vũ Phi trở nên tái đi, cô ôm lấy đầu, chìm trong mê muội.