Về nhà, Giang Vũ Phỉ tháo vòng tay trên cổ tay ra, tìm lấy một mảnh vải tơ lụa gói nó lại, sau đó lại hết sức cẩn thận để vào hộp đựng trang sức, đem cất đi.
Sau khi Nguyễn Thiên Lăng đưa bọn họ trở về lại lái xe đi.
Khoảng thời gian trước Giang Vũ Phi phỏng vấn mấy công ty, có hai đơn vị mời cô đi làm. Đáng tiếc mấy ngày đó cô bị nhốt trong biệt thự không được phép rời đi, cũng mất đi hai công việc kia.
Tìm được mấy tin tức tuyển dụng trên mạng, cô chuẩn bị vài bộ sơ yếu lý lịch, ngày hôm sau đi ra ngoài phỏng vấn.
Buổi sáng phỏng vấn một chỗ, phỏng vấn xong đi ra ngoài đã là giữa trưa.
Cô tìm một nơi ăn cơm trưa, sau đó lại đi tới một chỗ phỏng vấn khác.
Hai ngày vừa qua cô đến phỏng vấn vài công ty, đều cho cô câu trả lời, nói họ chịu tuyển dụng cô. Giang Vũ Phi rất vui, từ đó chọn một chỗ công việc nhẹ nhàng, dự định ngày hôm sau sẽ đi làm.
Sáng hôm sau, cô dậy từ sớm.
Nguyễn Thiên Lăng bình thường thức dậy cũng rất sớm, còn Giang Vũ Phi trước kia không có việc gì làm, buổi sáng đều ngủ thêm một lát mới dậy.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay, cô còn dậy sớm hơn so với anh. Anh ta mở mắt ra liền nhìn thấy cô ngồi ở trước bàn trang điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da, sau đó là trang điểm.
Giang Vũ Phi trang điểm nhẹ nhàng. Cô ngũ quan vốn xinh xắn đáng yêu cộng thêm nước da rất đẹp, nên sau khi trang điểm, khuôn mặt cô càng thêm tinh xảo đẹp mắt.
Trang điểm xong, cô đi thay một chiếc váy màu đen dài đến gối, bên trên mặc một chiếc áo len màu trắng, sau đó mặc lên một áo khoác màu trắng, cầm lấy túi xách màu mơ chín rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Từ đầu tới cuối, Nguyễn Thiên Lăng đều nhìn cô chằm chằm. Trông thấy cô ăn mặc nghiêm chỉnh như thế, anh không khỏi hơi nheo mắt.
“Cô đây là muốn đi đâu?” - Lúc cô muốn đi, anh lạnh nhạt mở miệng hỏi cô.
Giang Vũ Phi sửa sang lại mái tóc rất dài, cũng không quay đầu lại nói: “Đi làm!”
“Đi làm?” - Trong mắt anh ta hiện lên một chút kinh ngạc: “Cô tìm việc làm?”
“Ừ!” - Cô mở cửa chuẩn bị rời đi, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên ở sau lưng không vui nói với cô: “Nguyễn gia chúng tôi không nuôi nổi cô, cần cô xuất đầu lộ diện đi làm sao?”
Anh ta tự đại!
Đáy mắt Giang Vũ Phi hiện lên một tia mỉa mai, không nói một lời nào, trực tiếp đi ra ngoài. Vị trí nhà Nguyễn gia cách trung tâm thành phố hơi xa, xung quanh đây đều là những người giàu có.
Cho nên xe buýt sẽ không đi đến đây.
Cô phải đi bộ mười mấy phút đến trạm xe buýt.
Hơn 7 giờ sáng không khí rất trong lành, Giang Vũ Phi bước chân nhẹ nhàng đi bộ, cảm giác toàn thân đều tràn ngập năng lượng.
Từ hôm nay trở đi, cô cũng có sự nghiệp của mình.
Về sau cô phải tay làm hàm nhai, làm một người có ích.
Giang Vũ Phi đang nghĩ ngợi, sau lưng truyền đến tiếng còi xe. Cô quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe thể thao của Nguyễn Thiên Lăng đang chậm rãi đi sau lưng cô.
Cô dừng bước lại, xe cũng dừng lại trước mặt cô.
Người đàn ông từ trong cửa sổ xe ló đầu ra, một cánh tay khoác lên trên tay lái: “Cô trở về cho tôi. Trước khi ly hôn, cô không thể ra ngoài làm việc!”
“Vì sao?”
Giang Vũ Phi không vui nhíu mày: “Tôi có đi làm việc hay không mắc mớ gì tới anh? Hơn nữa tôi đây là đi làm việc, cũng không phải làm chuyện không thể để người khác biết!”
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt lại: “Cô thiếu tiền dùng? Muốn bao nhiêu... tôi cho cô!”
“Xin lỗi, tiền của anh thối lắm! Tôi không thèm!” -Giang Vũ Phi khinh thường quay người, tiếp tục đi lên phía trước.
Xe đột nhiên lao vọt đi, xoẹt qua bên người cô, ống bô xe còn cố tình phun một đám khói lên trên người cô.
Cô rất tức giận, cắn răng phẫn hận lườm chiếc xe.