“Anh cho rằng thế nào? Cô ấy tự làm mất đồ, lại trách tội lên đầu tôi, nói phải có chứng cớ, không có chứng cớ thì đừng làm vu oan người khác.” Hai câu sau là Nguyễn Thiên Lăng nói với Giang Vũ Phi.
Không ngờ anh sẽ nói dối trắng trợn như vậy, Giang Vũ phi tức giận nói: “Nguyễn Thiên Lăng, chính anh cướp giấy tờ với điện thoại của tôi đi, anh còn muốn chống chế? Tôi không cần điện thoại, nhưng anh trả lại giấy tờ và thẻ ATM cho tôi!”
“Anh cướp giấy tờ và điện thoại của em thì có ích gì?”
Giang Vũ Phi cắn môi, ăn ngay nói thật: “Anh muốn trói tôi bên cạnh anh, không cho tôi rời khỏi anh!”
“Vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng nhéch môi cười, anh nói với bọn họ: “Cho tôi mười mấy phút, tôi tìm vài người.”
Tiếp đó, anh xoay người lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc, sau đó trở lại ngồi bên cạnh Giang Vũ Phi, chậm rãi chờ đợi.
“Anh muốn làm gì?” Giang Vũ Phi bất an hỏi anh, cô rất sợ anh lại giở trò gì đó.
Phải biết rằng, Nguyễn Thiên Lăng có thể làm ba dượng cô phải vào tù, sau đó lại làm cho ông ấy vô tội được phóng thích thì biết được năng lực của anh lớn đến đâu. Sở dĩ Giang Vũ Phi dám tố cáo anh, cô cũng hiểu rằng anh sẽ không sao cả. Chẳng qua cô chỉ muốn hù dạo anh một chút, hy vọng anh có thể trả lại đồ cho cô thôi. Nhưng mà hình như anh không sợ một chút nào cả, ngược lại còn nói cô vu oan cho anh. Cô lo là cô tố cáo anh không được, còn bị anh cắn lại một phát.
Anh ta nhất định làm được chuyện này. Giang Vũ Phi rất bực bội, lỡ như thật sự bị anh ta cắn ngược lại một phát, cô sẽ oan hơn cả Đậu Nga (1) nữa.
Cảnh sát cũng hỏi Nguyễn Thiên Lăng muốn làm gì, anh cười nói: “Tìm mấy người đến chứng minh tôi trong sạch.”
Anh ta tìm ai, bọn người thím Lý sao?
Giang Vũ Phi cười lạnh: “Thím Lý bọn họ đều là người làm, hưởng lương của anh mà sống, đương nhiên bọn họ đứng về phía anh rồi, lời của bọn họ căn bản là không đáng tin.”
Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng cười với cô, cũng không nói gì. Cảnh sát bất đắc dĩ đành phải đợi cùng bọn họ. Mười mấy phút sau, ba người phụ nữ ăn mặc thời thượng, đeo kính râm, dáng người nóng bỏng đi vào đồn cảnh sát.
Bọn họ xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đồn cảnh sát. Người nào cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ chằm chằm, không phải chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn do dáng người của họ nữa.
Ba người nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng, lập tức giẫm giày cao gót yểu điệu đi tới.
“Anh yêu, anh gọi chúng em đến làm gì?” Người phụ nữ thứ nhất gỡ kính râm xuống, toàn bộ khuôn mặt của cô ta lộ ra.
Giang Vũ Phi giật mình trợn mắt, người phụ nữ này không phải là minh tinh điện ảnh nổi tiếng hay sao?
Người phụ nữ thứ hai cũng gỡ kính râm xuống, Giang Vũ Phi lại kinh ngạc lần nữa. Hình như cô ta là một ngôi sao ca nhạc rất nổi gần đây.
Người thứ ba gỡ kính râm xuống, cô ta là nữ diễn viên mới vào nghề gần đây, mới hai mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc nói không nên lời, không hiểu vì sao ba nữ minh tinh nổi tiếng lại đến đồn cảnh sát cùng lúc.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy cầm tay người phụ nữ thứ nhất, mỉm cười quyến rũ nói: “Nếu như tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi, cô sẽ đồng ý không?”
Người phụ nữ lập tức lộ ra dáng vẻ thủ sủng nhược kinh (2), trong mắt không nén được sự hưng phấn và chờ mong: “Đương nhiên là đồng ý rồi!”
Cô ta trả lời vội vã như vậy, làm mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ta ra, lại đến hỏi người phụ nữ thứ hai: “Để cô làm vợ tôi, cô có đồng ý không?”
***
(1) Oan hơn Đậu Nga: “Oan Đậu Nga” là một trong bốn vở bi kịch lớn thời Nguyên, thông qua câu chuyện Đậu Nga hàm oan mà chết để phản ánh một cách chân thực và sâu sắc về hiện thực xã hội thời bấy giờ. Câu nói oan hơn Đậu Nga mang ý nghĩa vô cùng oan uổng.
(2) Thụ sủng nhược kinh: bởi vì được sủng ái, yêu mến mà vừa vui mừng, vừa lo lắng.