“Vậy chuyện này là như thế nào đây? Nhân viên khách sạn nói anh và một người phụ nữ ở cùng một phòng, anh nói với em anh đến đây để công tác, nhưng không ngờ anh lại lừa dối sau lưng em, ở bên cạnh cô ta!
Bây giờ suýt chút nữa thì cô ta hại chết anh, vì sao anh còn lo lắng cho cô ta như vậy! Cô ta muốn hại anh, đáng lẽ anh nên giết cô ta, để cho cô ta chết không được tử tế mới phải!”
Nhan Duyệt không kiềm chế được khẽ quát lên, Nguyễn Thiên Lăng hơi ngước mắt lên, mắt âm trầm nhìn cô ta chằm chằm.
Chẳng hiểu sao, tự nhiên cô ta hơi chột dạ, nhưng cô ta cho là cô ta không nói sai!
“Lăng, đến lúc này anh vẫn còn che chở cô ta sao? Chúng ta báo cảnh sát đi, cô ta bỏ thuốc anh là vi phạm pháp luật, chúng ta báo cảnh sát để bọn họ bắt cô ta được không?”
“Duyệt Duyệt, em cũng biết cô ta bỏ thuốc anh, anh làm sao lại còn che chở cô ta nữa chứ. Chuyện này không thể giao cho cảnh sát xử lý, anh sẽ tự mình xử lý.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nói
Nhan Duyệt hơi nghi ngờ nhìn anh: “Anh định đối phó với cô ta như thế nào?”
Người đàn ông ánh mắt hung ác, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy vẻ khát máu: “Tất nhiên là khiến cho cô ta hối hận vì tất cả những gì đã làm rồi.”
Hóa ra không phải là anh muốn che chở Giang Vũ Phi, chỉ là anh muốn dùng thủ đoạn của mình để trừng phạt cô ta mà thôi.
Nhan Duyệt thở phào một hơi, khóe miệng cô ta hơi cong lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng vui vẻ.
Giang Vũ Phi, lần này cô thật sự xong đời rồi, tôi nhất định sẽ không để cho cô sống thoải mái đâu!
---
7 giờ sáng, toàn bộ thị trấn nhỏ xung quanh thành phố D đều đã thức tỉnh.
Lúc này là thời điểm chợ rau náo nhiệt nhất.
Giang Vũ Phi đi một đôi giày đế bằng mềm mại, xách một giỏ thức ăn đang chậm rãi chọn nguyên liệu nấu ăn trong chợ.
Hôm nay cục cưng trong bụng đặc biệt muốn ăn cá, cho nên cô mua một con cá trích chưa đến một cân, chuẩn bị về hầm canh cá trích.
Cô lại mua thêm một cân đậu hũ, một cây cải thảo, chút thịt nạc rồi mới xách giỏ về nhà nấu cơm ăn.
Đến thành phố D đã nửa tháng, cô thuê một phòng nhỏ ở lại, tiền thuê nhà ở đây rất rẻ, với số tiền cô đang có, đủ cho cô chi tiêu các khoản trong hai năm.
Làm canh cá và một món đậu hũ xào xong, Giang Vũ Phi liền đặt thức ăn ở trên bàn trà ngoài phòng khách, mở ti vi vừa xem vừa ăn.
Trong thời gian nửa tháng này, cô vẫn luôn không chú ý đến tin tức về thành phố A, chính là đang cố ý trốn tránh tất cả những gì liên quan đến thành phố A.
Hơn nữa cô cũng không muốn bởi vì một số chuyện ở thành phố A mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Giang Vũ Phi bưng chén, nghĩ thầm cũng đã nửa tháng rồi, chắc hẳn Nguyễn Thiên Lăng cũng từ bỏ việc tìm kiếm cô rồi. Cho dù trong lòng anh có tức giận, chắc cũng tiêu tan bớt rồi.
Hơn nữa trong thời gian nửa tháng, nếu quả thật có chuyện gì thì khẳng định đã sớm xảy ra, cho nên cô không cần sợ hãi gì hết, có lẽ cũng không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Giang Vũ Phi chuẩn bị sẵn tinh thần, liền cầm lấy cái điều khiển ti vi, chuyển đến kênh của thành phố A.
Bản tin buổi trưa có thời lượng ba mươi phút, sẽ đưa tin về rất nhiều chuyện lớn nhỏ trong thành phố A. Nếu như cô may mắn, có lẽ có thể xem được những tin tức khiến cô yên tâm.
Đến thời gian chiếu bản tin, Giang Vũ Phi đã cơm nước xong xuôi. Cô ôm gối ngồi co ro trên ghế sofa, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
Hiển nhiên là vận mệnh cô không phải là quá tốt, mà là rất xui xẻo.
Trong bản tin quả thực có tin tức liên quan tới cô, không phải trực tiếp liên quan đến cô, mà là về ba dượng của cô.
Khách sạn Long Phong của Tôn Triệu Huy bị phát hiện có tàng trữ một lượng lớn thuốc phiện, bây giờ đang ngừng kinh doanh chờ bị điều tra.
Tôn Triệu Huy và mấy người anh em họ của ông bị cảnh sát đeo còng tay, áp giải vào trong xe cảnh sát.
Hình ảnh xoay chuyển, chính là dáng vẻ mẹ cô đau lòng gào khóc đuổi theo xe cảnh sát, bởi vì quá đau lòng, Vương Đại Trân ngã xuống đất ngất đi.