Nghĩ tới đây, cô không khỏi siết chặt cánh tay, càng ôm chặt cổ của anh hơn.
Cô không thể để cho anh một mình chạy trốn, dù thế nào cũng không thể để cho anh vứt bỏ cô một mình đối mặt với nguy hiểm.
Nguyễn Thiên Lăng còn tưởng là cô lạnh, anh bước nhanh hơn, cánh tay dùng lực giữ người cô, vững vàng bước nhanh về phía trước.
Mà trong lúc anh vững vàng bước đi, Giang Vũ Phi không khỏi mỏi mệt nhắm mắt lại, nặng nề mê man ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, người đã nằm trong bệnh viện, mở to mắt, nhìn thấy trần nhà trắng xóa, trong không khí có mùi nước khử trùng gay mũi, thím Lý ngồi ở bên cạnh cô, đang chăm sóc cô.
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi…” Thấy cô tỉnh lại, thím Lý hơi nghiêng người, ấm áp cười hỏi cô.
Giang Vũ Phi đưa mắt nhìn bà, hơi cử động chân phải bị rắn cắn, cảm thấy có chút tê liệt.
Cô lại nhìn xung quanh một chút, đây là một gian phòng bệnh loại VIP, phòng bệnh rất lớn, chỉ có hai người là cô và thím Lý.
Thím Lý nhìn sắc mặt mà nói chuyện, không đợi cô hỏi đã nói ra: “Tối hôm qua là thiếu gia đưa cô đến bệnh viện, lúc chúng tôi chạy đến, trời cũng đã vừa rạng sáng. Bác sĩ nói cô trúng độc rắn nhẹ, cần nghỉ dưỡng hai ngày mới có thể ra viện. Về phần vết thương trên lòng bàn chân, không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng cần một ít thời gian mới có thể hoàn toàn khép lại. Trán thiếu gia cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là cậu ấy quá mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ ở trong phòng bệnh bên cạnh.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Giang Vũ Phi cũng cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.
Vốn dĩ cô cũng rất oán trách Nguyễn Thiên Lăng đưa cô lên trên núi, khiến cho cô chịu khổ nhiều như vậy.
Nhưng nể tình hôm qua cuối cùng anh cũng đã cõng cô xuống núi, cô không so đo với anh nhiều nữa.
“Ông nội biết chuyện chúng tôi nằm viện không?” Giang Vũ Phi hỏi.
Thím Lý lắc đầu: “Thiếu gia chỉ cho một người biết là tôi thôi, nói không để cho lão thái gia biết chuyện, tránh làm ông lo lắng.”
Giang Vũ Phi gật gật đầu, đúng là không cần phải để ông biết. Dù sao bọn họ cũng đều không có việc gì, rất nhanh là có thể ra viện.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác dùng lực đẩy ra, Nhan Duyệt nổi giận đùng đùng từ bên ngoài đi tới.
Cô ta trực tiếp đi đến trước mặt Giang Vũ Phi, ngữ khí không vui hỏi cô: “Tối hôm qua cô và Lăng đi đâu? Tại sao anh ấy lại bị thương, tôi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói vết thương của anh ấy là do giày cao gót gây ra, là cô làm anh ấy bị thương đúng không?”
Giang Vũ Phi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, nói với thím Lý: “Bảo cô ta đi ra ngoài, tôi không muốn bị người khác quấy rầy.”
Thím Lý vẻ mặt khó xử nói với Nhan Duyệt: “Cô Nhan…”
“Bà tránh ra!” Nhan Duyệt kéo thím Lý ra, tới gần Giang Vũ Phi: “Nói, tối hôm qua hai người làm gì?”
Đây là chuyện cô ta muốn biết nhất.
Đêm qua cô ta gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng, bất kể gọi bao nhiêu lần cũng đều không có người nghe. Lòng cô ta rất hoảng loạn, không biết vì sao anh không nhận điện thoại của cô ta, càng lo lắng anh gặp phải nguy hiểm, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó cô ta gọi điện thoại đến nhà của Nguyễn gia, mới biết được anh và Giang Vũ Phi đều không ở nhà. Lúc biết được tin tức này, đầu óc cô ta nổ ầm một tiếng, trống rỗng tựa như nghe được tin dữ.
Anh và Giang Vũ Phi đều không ở nhà, anh còn không nghe điện thoại của cô ta.
Những điều này, đều nói lên cái gì?
Nhan Duyệt bị những vấn đề này quấy nhiễu cả đêm, tra tấn một đêm đều không có cách nào ngủ được. Cô ta gửi một đoạn tin nhắn ngắn cho Nguyễn Thiên Lăng, anh cũng không trả lời cô ta.
Buổi sáng cô ta nhận được điện thoại của người quen ở bệnh viện, mới biết được chuyện Nguyễn Thiên Lăng nằm viện.
Vì vậy cô ta vội vàng chạy đến, phát hiện anh còn đang ngủ, đã lặng lẽ hỏi y tá về tình hình.