Khách mời dưới sảnh đương nhiên cho phép anh nói, rất nhiều người đều lớn tiếng nói có thể.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía Nhan Duyệt, cong môi cười rất quyến rũ: “Duyệt Duyệt, từ nhỏ em với anh đã quen biết, có thể nói chúng ta là thanh mai trúc mã. Anh còn nhớ rõ trước kia em cao quý tựa như một nàng công chúa, bất kể đi tới chỗ nào, đều toả ra ánh sáng... Khi đó anh đã nghĩ thầm, trên thế giới này, chỉ có em xứng đứng ở bên cạnh anh, làm vợ của anh...”
Không ngờ anh nói là những điều này, Nhan Duyệt kích động thiếu chút nữa đã khóc lên. Trong mắt cô ta chỉ có anh tồn tại, cô ta cảm thấy bọn họ giống như trở lại quá khứ, khi đó cô ta yêu anh, anh cũng yêu cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục cười nói: “Về sau chúng ta thuận lý thành chương (*) ở bên cạnh nhau, anh cho rằng em sẽ kết hôn anh, cả đời chúng ta cứ quyết định như vậy. Nhưng mà rất không may là em đột nhiên bị bệnh, mắc một bệnh nan y, thiếu chút nữa đã chết rồi...”
Nhan Duyệt xấu hổ cười. Tuy rất nhiều người cũng biết chuyện cô ta thiếu chút nữa bệnh chết, nhưng cô ta vẫn không thích có người nhắc tới chuyện này, không phải chỉ bởi vì ánh mắt khác thường mọi người đối với cô ta, còn là vì cơn bệnh kia đã khiến cô ta có một đoạn trí nhớ nhục nhã. Mặc dù không người nào biết cô ta vì chữa bệnh mà bán rẻ thân thể của mình, thế nhưng mà cô ta luôn có cảm giác, đoạn kí ức kia không chịu nổi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đào ra.
Nguyễn Thiên Lăng còn nói: “Anh không ngờ em sẽ vĩ đại như vậy, sợ anh nhìn thấy cảnh em tử vong, nên lựa chọn giả chết, làm cho anh từ bỏ hi vọng với em sớm một chút. Vài năm sau, lúc anh thật sự nghĩ em đã chết, anh lấy một phụ nữ khác làm vợ. Xin lỗi, khi đó anh lựa chọn đứng dậy một lần nữa, lựa chọn từ bỏ em, từ bỏ quá khứ chúng ta.”
Nhan Duyệt vội cầm lấy micro, cười nói một cách quan tâm: “Không sao... Lúc ấy em đã cho rằng em phải chết, nên cố ý giấu giếm anh chuyện em còn sống. Khi đó em cũng là hi vọng anh có thể quên em, bắt đầu cuộc sống mới của anh. Lăng, anh lấy người phụ nữ khác, em cũng không ngại chuyện này, em biết... Trong lòng anh luôn có em là đủ rồi...”
Nhan Duyệt nói một phen, làm mọi người dưới sân khấu đều cảm động. Dưới sảnh im lặng như tờ, mỗi người đều im lặng nhìn bọn họ, ngay cả phóng viên cũng quên chụp ảnh...
Nguyễn Thiên Lăng cũng cười một cái. Nụ cười và đôi mắt của anh thâm thúy giống nhau, làm người khác không hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Các vị, đối với chuyện lúc đầu tôi từ bỏ cô ấy, lấy một người phụ nữ khác làm vợ, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi. Hôm nay, trước mặt mọi người tôi trịnh trọng nói với cô ấy một câu xin lỗi.” Anh nhìn về phía Nhan Duyệt, quả nhiên rất có thành ý mở miệng: “Duyệt Duyệt, em tiếp nhận câu “xin lỗi” này của anh được không?”
Nhan Duyệt hơi thụ sủng nhược kinh (**), vậy mà anh lại xin lỗi cô ta...
Kỳ thật trong lòng cô ta luôn oán trách anh, oán hận anh không nên quên tình cảm bọn họ mà lấy Giang Vũ Phi làm vợ, cho dù cô ta “chết”, anh cũng không nên phản bội cô ta.
Giờ khắc này, nghe được một tiếng xin lỗi của anh, cô ta cảm thấy rất kinh ngạc và vui mừng. Cô ta dốc sức chịu đựng nước mắt trong mắt, hạnh phúc cười nói: “Em chấp nhận, em tha thứ cho anh.”
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay của bọn họ là đang ăn mừng bọn họ lại ở bên nhau, cũng không phải bởi vì Nguyễn Thiên Lăng sám hối, bọn họ mới vỗ tay. Bởi vì theo như bọn họ thấy, Nguyễn Thiên Lăng căn bản cũng không cần xin lỗi Nhan Duyệt. Năm đó anh cho rằng Nhan Duyệt chết, sau khi cô ta “chết” vài năm anh lấy người phụ nữ khác làm vợ, đây là chuyện rất hợp lý.
***
(*) Thuận lý thành chương: Đương nhiên.
(**) Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà sợ hãi.